LỜI CỦA GIÓ - Trang 134

Phượng Duy nhìn Biên chạy vội về phía chiếc xe đậu ngoài đầu ngõ. Cô
đợi anh khuất trong xe mới đóng cánh cổng sắt nặng nề va khóa lại.
Vào nhà, cô dật dựa nằn trên giường như bị ốm. Biên chưa thật sự đi xa,
nhưng sự thiếu vắng anh đã tràn đầy khiến cô không làm việc nổi.
Nằm một mình trong nỗi nhớ, cô đếm thời gian trôi để chờ tới lúc đi tiển
đưa. Mãi đến khi nghe bà Thảo hoảng hốt la lối ngoài sân, cô mớ lồm cồm
ngồi dậy chạy ra.
Bà Thảo quát vào mặt Duy :
- Cô Út Trầm đâu rồi mà cửa nẻo toang hoát thế kia?
Duy gật mình nhìn ra ngoài. Hai cánh cổng sắt nặng nề do chính tay cô vừa
đóng và khoá cách đây không lâu giờ đã mở toanh
Sao lại thế nhỉ?
Bà Nhu trong nhà cũng hớt hải bước ra.
- Nó đâu mất thật rồi. trời ơi ! phải đi tìm nhanh. Để cô Út lạc như lần trước
thì chết.
Lan Khuê nhìn chầm chậm Duy:
- Ai mở cổng mà không chịu khoá nhỉ?
Duy chưa kịp trả lời bà Thảo đã gắt:
- Lo đi tìm đi ở đó mà tra với hỏi.

Phượng Duy hoang man túa ra đường. Cô đi vòng trong xóm vẩn không
thấy Út Trầm đâu. Chạy tới nhà Trung cô vừa thở vừa gọi nó.
Thằng lớp trưởng của Duy đang xà lỏn áo thun vội chạy ra. Duy nói một
hơi :
- Trung làm ơn đi tìm cô Út phụ Duy. Cổ biến đâu mất rồi Duy lo quá.
Trung trấn an:
- Không có gì phải lo. Cô Út loanh quanh mấy con hẻm gần đây thôi. Để
Trung nhờ cả thằng Hoàng, thằng Ân nữa.
Duy gật đầu. Cô nhìn đồng hồ và trở về. Vừa vào tới cổng bà Nhu đã hỏi:
- Cô Út đâu?
- Con chưa tìm ra.
-Vậy mà đã về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.