LỜI CỦA GIÓ - Trang 136

- Ghê thế này, cô Út không vào đâu.
Trung chép miệng:
-Thì cứ tìm đã.

Dứt lời, nó ngoác mồm gọi. Duy cũng gọi theo. Cả hai dựng xe cạnh bờ
tường và dò dẩm bước từng bước.

Trời bắt đầu tối, ngay lúc ấy, Duy nghe có thiếng khóc ì ì rất quen thuộc.
Cô chạy bổ về phía trước và chết sửng khi thấy cô Trầm đang ngồi ở gốc
của một hành lang dài hun hút. Điều làm cô choáng là cô Trầm ngồi co ro
hai tay khoanh quanh gối, đầu gục xuống.
Trung vội vàng quay đi khi nhìn thấy thế. Phượng Duy bật khóc, cô cảm
nhận được điều khủng khiếp gì đã xẩy ra với cô Trầm.
Khinh hoàng Duy ngồi bệt xuống kế bên cô Út. Trung nhặt cái váy ngủ dài
bằng vải màu sẫm bác Thảo may hàng loạt cho cô mặc thảy về phía Duy.
Giọng nó lạc hẳn đi:
- Mình cần đưa cô Út về ngay.

Phượng Duy vừa khóc vừa mặc áo vào cho cô mình bằng đôi tay run rẩy.

Thấy Trung bước về phía mình cô Trầm ré lên sợ hải. Duy vội ôm cô dìu
từng bước ra chổ dựng xe đạp, cô buốt thắt cả tim theo từng nhịp run của
cô Út.
Duy chở Trầm phía trước, cô lọng cọng ôm siết lấy eo Duy như sợ té, như
mong được cô che chở.
Trung đạp xe kế bên, nó vốn trầm tỉnh vậy mà thỉnh thoảng lại chưởi:
- Đồ khốn nạn ! Nhất định phải báo công an để họ tìm ra bọn khốn nạn đó.
Duy cũng nghĩ thế. Cô nặng nề với từng vòng bánh xe quay và nặng nề với
những gì vừa xẩy ra với cô Út.
Trong một thoáng Phượng Duy quên mất Biên, quên rằng giờ này anh đang
ở sân bay và đang rất buồn giận cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.