LỜI CỦA GIÓ - Trang 152

Biên dò dẫm :
- Tôi cho rằng Biên không phải tuýp phụ nữ vừa ru con vừa nhớ về một
người nào đó .Trong những người cô ấy từng đùa vui trong quá khứ.
Trung nghệch mặt ra:
- Cái gì ru con, anh nói về Duy hay về ai vậy?
Biên im lặng. Nhấp một ngụp cà phê anh bảo:
- Ngày đó tôi tin là rất hiểu Duy, giữa chúng tôi có những kỷ niệm đẹp, hai
đứa hứa hẹn sẽ chờ nhau, Chỉ hứa hẹn mà không nghĩ thời gian sẽ xoá mờ
tất cả.
Giọng Biên chợt chua cay:
- Cũng có thể chỉ riêng tôi không nghĩ điều đó, còn Phượng Duy thì đã nghĩ
rất khác. Cô ấy biết rõ là đang đùa với một kẻ sắp đi xa, trò đùa ấy sẽ lên
đỉnh cao khi Duy cho tôi leo cây ở phút chót. Cho tới bây giờ đà bốn năm,
tôi vẩn chưa thể quên cảm giác hụt hẫng, tuyệt vọng đó. Tôi vẩn muốn gặp
Duy để hỏi xem cô ấy đã hứa, đã thề nhưng lại vội phá hỏng lời thề còn
mới nguyên. Sao Phượng Duy đành đoạn không tiển đưa khi chính hành
động ấy là để bày tỏ tình cảm cô bé dành cho tôi?
Trung ngạc nhiên:
- Ủa anh thật không biết lý do à?
Biên bực bội:
- Tôi hỏi Lan Khuê chỉ ởm ờ bảo Duy bận việc riêng rất quan trọng. Khi tới
xứ người tôi viết liên tiếp ba lá thư, nhưng không hề được hồi âm. Và tôi
hiểu tất cả những gì Duy đối với tôi đều dối trá.
Trung cười mỉa mai:
- Đúng là chỉ Lan Khuê mới đủ độc ác để trả lời một câu hỏi khiến có
người phải uất ức suốt đời như thế?
- Chẳng lẽ Khuê nói dối?
- Con nhỏ không nói dối nhưng còn hơn là nói dối. Lan Khuê cố tình gây
mâu thuẩn giữa anh và Duy bằng kiểu lấp lửng ấy. Còn những lá thư chắc
cũng rơi vào tay nó rồi.
Biên nuốt nghẹn xuống:
- Nhưng thật ra Duy đã bận công việc quan trọng gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.