LỜI CỦA GIÓ - Trang 153

Trung xa xôi:
- Tôi còn nhớ rất rõ, anh đi ngày hai mươi tháng tám, cách đây đúng bốn
năm. Đúng chớ?
Biên nhíu mày:
- Đúng rồi nhưng tại sao...
Trung xoay tách cà phê, giọng dài ra như trêu chọc:
- Vào thời điểm ấy, Duy đang ở cạnh tôi...
Mặt Biên đỏ bừng lên giận dữ, nhưng anh đã kềm chế và buột miệnng:
- Thế à
Trung xoay cái ly cà phê trong tay:
- Và tụi tôi đang làm một việc quan trọng là đi tìm cô Út.
Biên trợn mắt:
- Cô Út đi lạc à?
Trung chép miệng:
- Ngay thời điểm lẽ ra Duy phải ra sân bay tiễn anh, đúng là trùng hợp phải
không?
Biên lầm bầm:
- Tại sao cô Trầm ra ngoài được?
Trung gật gù:
- Một câu hỏi rất hay . Khổ nỗi đấy lại là lỗi của Phượng Duy . Bác Thảo
và Lan Khuê nhất định cho rằng tại Duy không khoá cửa sau khi đưa anh
về bên nội.
Biên thảng thốt:
- Vô lý. Duy đã khoá cửa, tôi đảm bảo trăm phần trăm là thế.
Trung ngạc nhiên:
- Sao anh dám chắc dữ vậy?
Biên quả quyết:
- Tôi có quay lại khi ra tới đầu ngõ, nhưng vì thấy cửa khoá nên tôi không
gọi Duy nữa.
Trung kêu lên:
- Thật vậy sao? Vậy mà bấy lâu nay Duy cứ tưởng mình là người lơ đểnh.
Đúng là số con nhỏ mắc oan. Duy bị dằn vặt về chuyện này dữ dội lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.