LỜI CỦA GIÓ - Trang 154

Con nhỏ luôn nghĩ minh gây ra cái chết của cô Út.
Im lặng một lát Duy nói tiếp:
- Chắc chắc sau đó có người mở cổng mà không khoá lại.
Trung cao giọng:
- Người đó không phải Duy, con nhỏ nói thế, nhưng đâu ai chịu tin. Bác
Thảo nhất định đổ lổi cho Duy và bắt con nhỏ đi tìm bằng được cô Út, dù
biết Duy đã có hẹn với anh. Con bé chạy tới nhà tôi. Phải khá lâu chúng tôi
mới tìm được cô Trầm. Nhớ lại tôi vẫn thấy khổ...
Trán Trung chợt nhíu lại, anh xoa đầu như muốn xoá đi hình ảnh nào đó
trong quá khứ. Rồi như xực nhớ ra điều gì, Trung đứng lên:
- Xin lổi, tôi phải đi.
Biên hơi bất ngờ, nhưng vẫn hỏi:
- Cậu cho tôi địa chỉ được không?
Trung lấy trong túi ra một tờ danh thiếp rồi không hiểu sao anh lại cất trở
vào.
- Nhà tôi vẩn ở gần nhà Lan Khuê như xưa. Nếu rảnh anh cứ sang chơi,
nhưng phải hơn chín giờ tối tôi mới về.
Biên gượng cười:
- Nhất định tôi sẽ tới.
Rồi anh ngập ngừng:
- Cho tôi gởi lời thăm Phượng Duy
- Vâng tôi sẽ gởi lời tới Duy nhưng tôi nghĩ anh tới thăm con nhỏ thì hay
hơn. Cửa hàng của bọn tôi dễ tìm lắm.
Biên ngồi lại với ly cà phê vơi một nữa. Anh có cảm giác Trung vẫn còn
điều gì chưa nói hết với mình.

Thì ra việc quan trọng ngăn Duy đến tiễn Biên vào phút chót là chuyện này.
Nhưng đó có phải nguyên nhân chủ yếu không? Tại sao sau đó Duy không
liên lạc với anh, và lý do gì lại sai lầm đên mức có con mà chẳng có chồng?

Biên trở về căn phòng làm việc kín như bưng của mình. Anh khoanh tay
nhìn những lá trầu bà trong chậu, những lá ốm yếu vì thiếu ánh sáng đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.