LỜI CỦA GIÓ - Trang 177

Trần Thị Bảo Châu

Lời của gió

Chương Kết

Biên uống hết lon bia rồi nhìn chung quanh. Quán đặc sản thịt rừng vẫn
rất đông người, nhưng không ai ngồi một mình như anh. Tất cả các bợm
nhậu đều có chiến hữu. Anh đâu phải bợm mà chỉ là một người muốn
mượn rượu giải sầu, bởi vậy anh ngồi đơn độc cũng là lẽ đương nhiên.

Đã hai tuần rồi, Biên và Duy không gặp, không nghe, không biết gì về
nhau. Tình trạng này nôm na gọi là giận. Những người yêu nhau thế nào ít
nhiều cũng phải có lúc giận nhau đế rồi sau đó làm lành và yêu nhau hơn.

Chẳng hiểu với tình trạng hiện giờ, Biên và Duy có làm lành để được yêu
nhau hơn không, hay sẽ mãi mãi chia xa ? Sao hai người bỗng dưng lại cố
chấp thế? Thật ra Biên đâu có lỗi gì, sao Duy cứ gán ép anh với Khuê.

Nhức nhối buồn anh bóp mạnh cái lon bia rỗng lúc có một người ngồi
xuống đối diện.
Hắn ta cười như thân với anh từ đời kiếp nào:
- Vẫn khoẻ chứ ông anh?
Biên nhíu mày nhìn cái nụ cười có phần đểu cáng ấy rồi buột miệng:
- Ân phải không?
- Đúng bon. không ngờ anh nhớ dai như vậy.
Biên nhếch môi:
- Quên sao được khi có những người mình chỉ gặp một lần nhưng lại nhớ
suốt đời.
Ân nhướng mày :
- Như anh nhớ tôi chẳng hạn. Đúng không?
Biên không trả lời, Ân nói tiếp :
- Nghe nói anh mới ở nước ngoài về và đang lên hương lắm?
Biên ậm ự cho qua chuyện:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.