LỜI CỦA GIÓ - Trang 180

- Đừng đùa nửa em nói đi. Ai?
Lan Khuê ởm ờ:
- Em không biết sao anh không hỏi thẳng Duy?
Liếc mắt về phía cửa phòng, Khuê khúc khích cười :
- Anh đâu cần ôm siết thế này mới biểu lộ tình yêu đối với em. Lở nội trông
thấy em sẽ bị mắng đấy.
Ngay lúc đó Biên nghe giọng Phương Duy tức giận :
- Đúng là dối trá trơ trẻn.
Rồi tiếng chân cô rầm rầm trên cầu thang gỗ. Biên như bừng tỉnh anh đẩy
mạnh khuê ra, Nhưng cô đà kéo anh lại :
- Định đuổi theo à ! vô ích thôi ! cả hai chẳng còn ai tin ai nữa thì đến với
nhau làm chi. Duy chờ anh từ chiều đến giờ. Hà ! chờ để thốt lên những lời
oán hận như vừa rồi đúng là đau.
Biên gạt tay Khuê ra, anh xuống tới sân khi Duy đã ra đến ổng. Bổ nhào
theo, Biên ghị tay cầm xe đạp của cô lại.
Phượng Duy quắt mắt:
- Buông ra! Chúng ta dứt khoát chấm dứt. Anh không phải thắc mắc gì về
em nữa hết. Bé Búp và em là máu mủ ruột rà . Anh vừa lòng chưa?
Lúc Biên còn sửng sốt vuốt mặt cho tỉnh. Duy đã cong lưng đạp xe đi. Anh
bước với theo cô mấy bước rồi đứng lại trong tuyệt vọng.
Cuối cùng Phượng Duy cũng phải thừa nhận những lời Lan Khuê là sự thật.
Biên ngồi phịch xuống bậc thêm ẩm ướt rêu với buồn bực khốn khổ.
Yêu anh vẩn còn yêu Duy, nhưng nhắm anh có thể tha thứ cho sự dối trá
đầy cố chấp của cô không?
Tiếng dép lẹp xẹp của bà Nhu vang lên, Khiến Biên phải quay lại nhìn.
Bà ngập ngừng:
- Cháu bỏ mặc Phượng Duy về rồi à?
Biên gượng gạo đứng lên:
- Cháu không giữ Duy lại được.
Bà chép miệng:
- Tại lòng cháu không muốn đó thôi. Tội nghiệp Duy nó chiều nhiều áp lực
quá. Nặng nề nhất là từ cháu, cháu đã không tin nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.