LỜI CỦA GIÓ - Trang 181

Biên thảng thốt:
- Ý bà là... là
Bà Nhu thong thả:
- Nó không như cháu nghĩ đâu. Lan Khuê thật ác khi đặt điều cho em mình.
Bà đã mắng và nó đã ngồi khóc trong nhà. Nhưng cái biển nước mắt cá sấu
của Khuê không bằng một giọt khóc thầm của Duy . Con bé đã chịu đựng
quá nhiều, bà đã nhận ra điều này và thấy mình ích kỷ nếu cứ để Phượng
Duy phải chịu thiệt thòi vì sỷ diện của bà.
Giọng già nua của bà run run vang lên :
- Hãy đến với con bé, nếu cháu thiệt lòng thương nó.
Đưa bà Nhu về phòng, Biên nhíu mày thắc mắc những lời bà cụ nói, nhưng
anh không dám hỏi. Rửa mặt cho thật tỉnh táo, anh phóng xe một mạch tới
nhà Duy ở.
Bà Hiệp mở cửa cho anh:
- Duy ở trên lầu. Nó gài cửa căn gác lửng lại rồi. Cháu không lên được đâu.
Giọng Biên quả quyết:
- Cháu sẽ ngồi chờ ngoài sân, chừng nào Duy chịu gặp cháu mới thôi.
Bà Hiệp hỏi:
- Đã không tin Duy, cháu còn tìm làm gì?
Biên nói một hơi:
- Cháu tin Duy, nhưng ít ra Duy phải tin để cho cháu biết nhiều hơn về bé
Búp chứ. Thật tình cháu rất khổ tâm về những nguồn tin khác nhau về Duy,
rồi những thắc mắc của ba mình.
Bà Hiệp có vẻ ngỡ ngàng:
- Không phải chiều nay Duy đã nói hết với cháu rồi sao?
Biên nuốt nghẹn xuống:
- Duy bảo rằng bé Búp và Duy là máu mủ ruột rà, rồi cương quyết chấm
dứt với cháu.
Bà Hiệp kêu lên:
- Sao lại thế? Chắc chắn nó đã tức cháu chuyện gì rồi đó.
Biên liếm môi:
- À ra thế ! Vậy thì cháu ráng tìm cách giải thích với nó đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.