LỜI CỦA GIÓ - Trang 183

Biên ngần ngừ khi cô giơ cái áo về phía mình, rồi sau đó nhanh như chớp,
Biên kéo mạnh Duy vào lòng.
- Đừng làm khổ nhau nữa mà Duy.
Đẩy Biên ra Duy lạnh lùng:
- Chỉ có anh khổ thôi chớ em thì không. Bởi vậy anh đừng nghĩ tới em làm
chi rồi than khổ.
Mặc cho Duy đánh liên hồi vào ngực, Biên lì lợm chịu đòn. Anh cứ ôm siết
lấy khiến cô không động đậy được đành phải đứng yên cho anh ôm.
Giọng Biên tha thiết:
- Em không ra chắc anh chết vì sưng phổi mất. Giờ ôm em trong tay anh
mới biết thế nào là ấm lạnh.
Phượng Duy như vẫn còn giận, cô làm thinh, người cũng cứng đơ như gỗ,
mặc kệ Biên cưng quý nâng niu, gì siết vào lòng.
Biên nâng gương mặt dửng dưng như tượng sáp của Duy lên:
- Đừng giận anh nữa nhé Duy . Suốt nửa tháng nay anh đã thấm thía thế
nào là không có em rồi.
Phượng Duy dài giọng:
- Không có em anh vẫn có người khác chớ đâu phải cô đơn.
Biên nồng nàn:
- Chẳng có người khác nào thay thế được em trong tim anh. Lẽ nào em
không hiểu điều đó.
Duy bĩu môi:
- Làm sao hiểu được khi kể từ hôm đó, anh như biến mất khỏi cõi đời này.
- Em đã nói thế lẽ nào anh không tự ái. Nhưng anh nghĩ kỹ rồi. Giận em
anh có giận, nhưng anh không thế vắng em.
Phượng Duy chớp mi . Hai người lặng lẻ ngồi bên nhau. Một lát sau Duy
nói:
- Em xin lỗi, đã gây quá nhiều áp lực cho anh. Em xin lỗi, vì yêu nhưng còn
dấu nhưng chuyện riêng của mình, dù những chuyện ấy có liên quan đến
chúng ta. Chiều nay em về nhà nói với nội đã tới lúc em phải thật lòng với
anh. Em rất muốn thế, nhưng khi bước lên lầu, nhìn thấy anh và chị Khuê,
em tức điên lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.