LỜI CỦA GIÓ - Trang 185

cô Trầm là người bị tâm thần, và là nạn nhân đi chăng nửa, thì miệng lưởi
thị phi thiên hạ vẫn xì xầm. Thôi thì cứ để mọi việc trôi qua.
Đưa tay lau mồ hôi Duy nói tiếp :
- Ý người lớn như vậy em và Trung đâu dám cãi. Hơn nửa, lúc ấy bao tội
lỗi em đều gánh nên đâu dám há miệng. Mọi cái chưa được lắng xuống cho
em yên thân thì việc kinh thiên động địa khác lại đến. Bác Thảo phát hiện
cô Út có thai. Vì lúc nào cô cũng mặc cái váy dài quá gối rộng thùng thình
nên chẳng ai đế ý,đến khi biết được cái thai quá lớn...
Im lặng một chút cho cơn xúc động trôi quạ Duy khó nhọc nói tiếp:
- Bác Thảo nhờ cô Sương mẹ Trung là bác sĩ phụ sản giải quyết hộ đứa
nhỏ, nhưng không được vì thai quá lớn, và sức khoẻ cô Út quá yếu.
Duy ôm đầu:
- Em còn nhớ lúc đó. Thật tội nghiêp cô Út, tối ngày cô bị bác Thảo nhốt
trong phòng. Em tới gần là bị mắng bị đuổi, vì em là nguyên nhân gây ra
mọi chuyện cơ mà.
Giọng Duy nghẹn lại:
- Lúc đó em khổ tới mức không dám nhớ tới anh. chỉ vì quên khoá cửa
mà...
Biên ôm Duy vào lòng, anh xót xa lau những giọt nước mắt oan ức trên mặt
cô.
Duy tức tưởi:
- Với em lúc đó là ác mộng.
Biên hôn lên mắt cô:
- Giờ cơn mộng dữ ấy đã vĩnh viễn qua rồi. Đừng khóc nữa nhóc ạ . Bình
tỉnh kể tiếp đi em.
Phượng Duy nói:
- Vì không được chăm sóc chu đáo nên sức khoẻ Út rất tệ. Chưa đến ngày
sinh đứa bé đã ra đời. Cô Út tkhông đủ sức chịu đựng nên cũng vĩnh viễn ra
đi. Số phận con bé đã được định đọat ngay lúc nó còn được nuôi trong lòng
kính. Bà nội, bác Thân, bác Thảo và cả Lan Khuê nhất định cho bé Búp vào
cô nhi viện, nhưng mẹ và em hoàn toàn không biết. Đến ngày bệnh viện sắp
mang cho đi, Trung mới nói với em... Mẹ và em nhận bé Búp về nuôi, trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.