LỜI CỦA GIÓ - Trang 186

cơn thịnh nộ của mọi người.
Đưa tay chận lên ngực Duy kể tiếp:
- Bác Thảo ra quyết định: muốn nuôi bé Búp thì phải ra khỏi ngôi nhà này
để không ai biết Út Trầm có đứa con hoang. Bà nội bắt em và mẹ thề trước
bàn thờ không được kể với người ngoài gia đình chuyện này. Em và mẹ đã
thề.
Biên siết nhẹ những ngón tay mềm của Duy :
- Vì lời thề đó em đã im lặng trước anh. Thế còn Trung và mẹ cậu ấy thì
sao? Chả lẽ họ cũng phải thề.
Phượng Duy ngập ngừng:
- Mẹ con Trung rất kính miệng và tốt. Bà nội rất muốn em và Trung...
- Trung có vẻ yêu em đấy.
- Nhưng em không yêu. Trung hiểu tại sao, do đó tụi em vẫn còn là bạn tốt.
Biên gật gù:
- Chớ không phải như Ân yêu mà hèn.
Biên chép miệng:
- Song đáng sợ nhất là cách của Lan Khuệ độc ác, ti tiện. Nếu anh đoán
không lầm thì ngày xưa, người quên khoá cửa để cô Út lang thang là mẹ
con Lan Khuê chớ chẳng ai khác.
Phượng Duy kêu lên:
- Trời ơi ! em xin anh, nội mà nghe được bà sẽ khổ mà chết. Từ xưa tới nay
nội đặt biết bao nhiêu kỳ vọng vào chị Khuê, nội không đời nào thấy những
điều sai trái của chị ấy đâu.
Biên nghiêm nghị:
- Bởi vậy càng ngày Khuê càng quá đáng. Anh lại nghĩ chắc nội đã hiểu
Khuê là người thế nào rồi. Có hơi muộn so với những gì cô ấy đã làm.
Nhưng vẫn kịp để Khuê thôi đi những lời dối trá về em.
Phưọng Duy đều giọng:
- Nội nói sẽ gặp bác trai và ông nội anh để minh oan cho em.
Biên nhẹ nhàng:
- Đối với nội, đó chắc là chuyện nặng nhọc nhất, theo anh phải để Lan
Khuê ba mặt một lời xin lỗi em thì phải hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.