LỜI CỦA GIÓ - Trang 182

Rồi bà vào trong dổ bé Búp ngủ. Biên di tới đi lui trên sân một hồi cũng
mõi. Anh ngồi lên cái yên xe mướt sương. Đêm càng khuya càng lạnh.
Bà Hiệp nói vọng ra:
- Vào trong nhà mà ngồi, không khéo cháu cảm lạnh mất.
- Dạ không sao đâu ạ.

Vừa dứt lời Biên nhảy mũi một hơi liền mấy cái. Giá như nghiền thuốc lá
anh đã đốt vài điếu cho ấm rồi. Nhóc Duy coi thế mà ác thật. Biên thở dài...
ai biểu anh yêu làm cho... Nghĩ cũng đáng đời và đáng ấm ức cho một gã
như anh.

Nhưng sự thật là thế nào? Bà cụ Nhu bảo không, Duy lại nói ngược với
những gì trước kia cô từng nói thật nghiêm túc với anh. Chắc chắn vì cô
ghen. Nếu vì ghen, sớm muộn gì Biên cũng năn nỉ được Duy vì cô vốn đôn
hậu cơ mà . Thế nào Duy cũng sẽ xuống để đuổi Biên về vì cô đâu nỡ lòng
nào cho anh cảm lạnh.

Nghĩ là nghĩ thế nhưng ruột gan Biên vẫn như lửa đốt. Anh không muốn
trong trạng thái khó chịu này thêm chút nào nữa. Nửa tháng trôi qua không
có cô là quá sức rồi. Duy đã chủ động tìm tới anh trước, vậy mà anh lại
khiến cô thất vọng. Anh thật đáng tội.

Tất cả cũng tại con nhãi ranh Lan Khuê. Lẽ ra anh phải cẩn thận trò ăn
không được phá cho ôi của nó. Nhưng vì ghen, và muốn biết sự thật về
Duy, anh đã quên nghĩ tới việc Khuê dày mặt gây khó cho mình. Để bây
giờ chuyện cũ chưa giải quyết xong, đã kéo theo cơn giận mới. Thế mới
biết Phượng Duy của anh rất Hà Đông. Biên thở dài. Anh sắp thành xác
ướp mất rồi Duy ơi !

Phượng Duy bước ra với chiếc áo gió trên tay:
- Trả anh chiếc áo hôm đi Hà Nội về bỏ quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.