LỜI CỦA GIÓ - Trang 37

Trung càng tò mò hỏi:
- Nhưng sao kỳ vậy? Nó nói gì làm Duy giận?
Phượng Duy ậm ự:
- Không
Rồi cô trớ đi:
- Sợ Ân không học kíp bài vì... vì mình
- Duy không phải lo. Nó cùng lò thầy Cư với trung cơ mà
Vào lớp, Duy vội lấy tập ra dò bài chớ không huyên thuyên với bọn con trai
như thường ngày.
Lớp Duy vỏn vẹn có chín... mống con trai, còn bao nhiêu là gái hết, nhưng
chỉ vài đứa chơi được, khổ là trong số chơi được ấy không có bà chị Lan
Khuê, nên dù muốn Duy vẩn chơi thân với chín thằng đực rựa hơn. Ngoài
chúng ra Phương Duy chỉ còn thân được với Tú Nhi, con bé quê tận Quảng
Bình vừa chuyển vào học năm vừa rồi.
Bọn con gái xảnh xẹ của lớp chê Tú Nhi quê mùa, nói tiếng trọ trẹ khó
nghe, nên không thèm chơi, thế là Duy chơi với nó vì cô vốn hào hiệp mà.
Mẹ vẫn nói:
- Đời người ta bạn bè thì nhiều, nhưng tri âm tri kỷ chỉ đếm trên đầu ngón
tay.
Điều ấy quá không sai. Chẳng hiểu thằng Ân có phải là tri âm tri kỷ cúa
Duy không? Sao bẩng dưng nó trở chứng như thế?
Lớp bỗng ồn ào hẳn lên. Bọn con gái vây Lan khuê đòi khao náo nhiệt cả
một dãi bàn. Mà chúng đòi khao về chuyện gì nhỉ?
Tò mò nhìn, Duy thấy Hải My, Hà Giang, Thu Mai rồi thằng Hoàng, thằng
Ân đang giành giựt nhau tờ mực tím mới còn Lan khuê đang cười tít mắt
gần đó.
Khuê vổ tay như để thuyết lập trật tự rồi hùng hồn tuyên bố:
- Các bạn đừng giành nhau nữa. Ngày mai mình sẽ mua tặng mỗi bạn một
quyển mực tím kèm theo chữ ký của mình hẳn hoi.
Cả lớp trừ Duy vỗ tay rầm rầm. Nghiêng đầu về phía Tú Nhi, cô hỏi:
- Có gì hay mà tụi nó giành nhau thế?
Tú Nhi lơ lửng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.