LỜI CỦA GIÓ - Trang 35

- Cám ơn. Chị đã học hết rồi.
- Cả những câu này sao?
- Dĩ nhiên. Chị thừa sức đạt điểm mười nên đâu cần cái đề của thằng mắc
dịch nào đó.
Phượng Duy cút hứng. Lẽ ra cô phải tính tới việc bị rơi vào tình thế này
chứ. Lan Khuê đúng là tự cao. Cô đã lo cho nó một cách vô ích đế bị nghe
những lời phách lối dể ghét.
Lấy lại tờ giấy Duy mệt mõi bước xuống lầu. Về nhà Duy ngáng ngẩm ngồi
vào bàn và thèm được ngủ hơn bao giờ hết.
Trên ô cửa tò vò cao tít, Duy nghe có tiếng nhạc. Cô thả hồn mơ mộng và
quên bẳng cảm giác đau rát ở tay.
Ngoài kia, chiều bắt đầu xuống. Chiều xuống dần theo những nốt nhạc
ngân vang từ chiếc chuông gió treo trên ô cửa sổ.
Sáu giờ sáng Duy khá tha thướt trong bộ áo dài trắng. Cô đi ra đi vào trứớc
nhà miệng không ngớt nguyền rủa
- Cái thằng quỷ này ngủ quên hay sao mà tới giờ vẩn không thấy bóng dáng
đâu hết. Hừ! mai nốt không thèm đi chung với nó nửa.
Nhìn vẻ nóng nảy của con gái bà Hiệp nói:
- Ngồi một chổ chờ vẩn hơn đi tới đi lui với cái chân cà nhắc. Nhìn con, mẹ
chóng mặt quá.
Duy nhăn nhó:
- Ngồi chờ con không chịu nổi.
Bà Hiệp bỗng nói:
- Cái nón màu cam của đứa nào? Mang vào lớp trả nó
Nghe nhắc tới cái nón, Duy nổi nóng:
- Đem vứt luôn chớ con không trả?
- Sao lại thế? Con gái gì mở miệng cứ như thằng lưu manh.
Phượng Duy di di đầu mũi giày trên mặt sân, giọng hơi dổi:
- Ai biểu mẹ không sinh con là con trai làm chi, rồi bây giờ cứ mắng con
giống thằng lưu manh.
Bà Hiệp cao giọng:
- Chớ không phải sao? mẹ chỉ con được một nửa dịu dàng, thùy mị của Lan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.