LỜI CỦA GIÓ - Trang 33

lằn. Ngay lúc đó cô nghe giọng Biên:
- Ơn Chúa em vẩn không sao.
Vừa quê vừa cáu, Duy hất hàm:
- Anh thích người khác có sao lắm à?
Biên từ tốn:
- Tôi đâu có ác dử vậy. Này! tay em trầy hết cả rồi kìa.
Phượng Duy nhìn cùi chỏ nó bị rướm máu một khoảng khá lớn, nước vàng
chảy ra, cô bắt đầu rát. Không nói với Biên thêm lời nào, Duy khập khểnh
bước về nhà. Hư! chân cô không trầy xước nhưng nó lại nhức khi đi. Cầu
trời nó đừng bị trặc trẹo gì.
Nhón taylấy chai alcool trên đầu tủ, Duy la trời khi chai thì còn nhưng
alcool đã bốc hơi khô queo.
Họa vô đơn chí là thế đấy. Không khéo Duy bị nhiểm trùng máu mà chết vì
vết thương nầy lắm. Chỉ tượng thượng thôi mà cô đã run. Nhiễm trùng máu
đâu phải chuyện đơn giản, mà cô thì không muốn chết một chút nào.
Dù Biết thế nào cũng bị bà Thảo chì chiết, Duy cũng phải lên nhà lớn nhờ
tủ thuốc ở đó cứu mạng.
Nhưng mới bước khỏi cửa cô đã thấy Biên. Chắc anh ta vừa chạy lên gác
xép rồi chạy xuống ngay nên mặt mày xanh mét.
Biên nói trong tiếng thở:
- Em sát trùng vết thương rồi bôi thuốc đi. trong đây có oxy gì, dầu mù u và
băng cá nhân.
Duy chớp mắt, cô không ngờ Biên lại quan tâm đến mình. Nhớ tới những
lời vừa nói lúc nẩy Duy thấy ngượng.
Cô cầm cái bịch nilông anh đưa và ấp úng cám ơn.
Biên cười. Cái miệng rộng đàn ông mới quyến rủ làm sao. Phượng Duy
ngở ngàng với nhận xét của mình. Một con bé nhiều nam tính như cô mà
cũng biết xử dụng từ quyến rủ nửa sao? chắc Duy lậm tiểu thuyết rồi.
Giọng Biên vang lên:

- Để tôi giúp em.
Duy từ chối giọng dịu dàng hơn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.