LỜI CỦA GIÓ - Trang 55

Lan Khuê giận dử:
- Trời ơi ăn nói như phường mất dạy, vậy mà cũng nói. Chị sẽ mách nội cho
mà coi.
Duy ngang ngược:
- Em đã bị mang tiếng du côn từ kiếp nào rồi, giờ thêm tội mất dạy cũng
chả sao.

Biên khẽ lắc đầu vì những câu đối đáp vừa nghe. Anh ra cửa sổ đập nhẹ
vào cái phong linh. Nó kêu leng khen như đáp lại anh.
Dưới vườn Duy đang đi với cô Trầm, chẳng biết con bé đang huyên thuyên
gì mà cô Út ngô nghê cười. Nhìn cô ấy Biên lại nhớ tới truyện ngắn của
Lan Khuê. Cái truyện có tựa khá kêu "cõi tâm linh". Nhân vật chánh làm
một cô gái trẻ bị điên vì thất tình. Không biết cô Út Trầm có điên vì thất
tình không nữa, như qua nét tả, Biên thấy nhân vật ấy có nhiều nét giống cô
Trầm, đang được thi vị hoá cho lãng mạng hơn.
Dưới sân Duy đã dụ được cô Trầm ngồi trên ghế đá, con bé chạy vội vào
nhà mang ra kéo lược.
Vẫn giọng dụ dổ trẻ con, Duy nói:
- Cô Út ngồi yên con cắt tóc cho đẹp.
Trầm lim dim mắt để mặc Duy... múa kéo trên đầu mình. Cô cắt tóc khá
thuần thục, có lẽ Duy đã làm việc này nhiều lần và làm với tất cả yêu mến.
Xem ra Duy đúng là cô em trong truyện cõi tâm linh của Lan Khuê. Cô gái
rất thương người chị điên của mình chỉ có thế là Phượng Duy. Trước đây,
anh chưa nhận ra điều đó nhưng bây giờ thì rõ rồi.

Tự nhiên Biên có cái nhìn khác về con bé lắm thói hư của Duy. Dường
như tồn tại trong Phượng Duy là hai nhân cách.
Một, đểnh đoảng hư hỏng như bà Thảo vẫn mắng kể cả những khi có mặt
Duy.
Hai, hồn nhiên trầm lắng và nhân hậu như hiện giờ Biên đang nhìn thấy.
Thật ra Phượng Duy là người thế nào nhỉ? Bỗng nhiên trong anh nhức nhối
nỗi tò mò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.