LỜI CỦA GIÓ - Trang 80

Phượng Duy bĩu môi:
- Tôi đâu có ác dữ vậy.
Biên cười toe:
- Vậy thì mình bắt đầu. Khi tôi đếm tới ba em phải kéo vào thật mạnh.
Mạnh hết sức đó nghen. Nếu không tôi rơi xuống đất à. Nào chuẩn bị. Nắm
tay... nắm
Phượng Duy đưa tay cho Biên và nghe anh lầu bầu:
- Tự vổ ngực xưng là nam nhi mà tay vẫn mềm như tay con gái. Liễu yếu
đào tơ thế này không hiểu có đủ sức giữ chặc một đại bàng sắp tung cánh
không đây. Giao mạng sống cho em đúng là uống thuốc liều.
Giận dổi giằn tay ra, Duy nói:
- Vậy thì thôi, anh gọi chị Khuê lên đi.
Biên bẻp mép:
- Kêu Khuê làm gì khi tôi chỉ trao mạng cho em thôi.
Phượng Duy tỉnh queo:
- Đừng nghĩ tôi tin miệng lưởi của anh mà lầm. Nào đưa tay đây.
Biên tủm tỉm:
- Giao bàn tay cho em nắm là giao cả cuộc đời tôi cho em đấy. Phải cẩn
thận nghe.
Phượng Duy giử cánh tay Biên bằng cả hai tay của mình. Cô hồi hộp nhìn
anh nhoài người ra ô cửa nhỏ. Biên càng rướn người, Duy càng nắm chặt
tay anh.
Biên vừa đếm tới ba là Duy kéo anh hết sức bình sanh... Biên xoay trở vào,
theo đà kéo của Phượng Duy, cả hai té dài trên sàn gác. Duy hồn vía lên
mây người đờ ra như chạm phải điện. Lần đầu tiên trong đời Duy bị rơi vào
tình thế chẳng đặng đừng, bất khả động... đậy quái ác như vầy.
Cô đang bị cả thân hình hộ pháp của, cứng như đá của Biên sát vào, mặt
anh ta sát mặt cô đến mức Duy hoa mắt chả thấy, chả cảm nhận được gì
ngoài sự sợ hãi tột cùng.
Một giây, hai giây hay một thế kỷ vừa trôi qua Duy không biết nửa. Cô cố
đấy Biên nhưng không nổi. Cả người cô dường như bị Biên khoá chặt và
làm tê đi cùng thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.