LỜI CỦA GIÓ - Trang 82

đến mức chỉ cần anh thở mạnh một cái là môi anh đã chạm phải.
Biên cứ trôi đi trong một cơn mơ. Anh muốn hôn liều nhưng lại sợ giấc mơ
tan. Còn Duy, cô bé nghĩ gì mà lúa đó cứ nhắm tít mắt lại thế. Có phải cô
cũng đang chờ một nụ hôn không? Giá như Biên dạn dỉ hơn một tí,đàn ông
hơn một tí nhỉ?
Biên đấm mạnh vào tường. Anh chợt xấu hổ vì sự nuối tiếc hết sức tầm bậy
của mình.
Phượng Duy ghét anh, thù anh, không muốn thấy bản mặt cơ hội của anh là
đúng. Anh khó lòng bào chữa cho trò tha chim về tổ của mình.
Thở dài Biên nhìn những bao xốp trên bàn.Tất cả những gì tốt đẹp anh
giành cho Duy, con bé đều trả lại. Con bé sắp thi cần được bồi dưỡng. Thế
là Biên lại...
Chắc Duy rất giận anh, rồi tâm trí đâu để con bé học hành.Anh đúng là quá
tệ. Lòng dâng lên niềm ân hận không nguôi, Biên lăn lộn trăn trở trên
giường. Anh suy nghĩ cách xin lỗi sao cho Duy không giận, không buồn
anh nữa. Anh suy nghĩ muốn nổ tung đầu và nhận ra Phượng Duy từ lúc
nào đã trở thành quan trọng với mình. Thế nhưng cô có biết điều này
không?
Lại thở dài, lại rầu rỉ, ăn năn. Biên nằm tay chân dang ra như bị đóng đinh
trên cây thập tự.
Anh nằm mãi nằm mãi cho đến khi trời tối, cho đến khi bà Thảo gọi anh
xuống ăn cơm.
Vào bàn anh uể oải cầm đủa, uể oải chào mời khiến bà Nhu thắc mắc:
- Cháu làm sao thế? không khoẻ à?
Biên ậm ự:
- Cháu đang ngủ bị gọi dậy nên có hơi sật sừ, chớ đâu làm sao ạ.
Lan Khuê chép miệng:
- Anh Biên sướng ghê, em muốn ngủ mà nghĩ tới bài vở mà không dám.
Ước gì có người học bài hộ để em được ngủ nhỉ.
Bà Thảo cười:
- Ai bảo con cố học rồi than. Cứ như con Duy có phải sướng không. Giờ
này nhà vẫn chưa bật đèn chắc nó ngủ trừ cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.