LỜI CỦA GIÓ - Trang 97

Phượng Duy tò mò:
- Bao lâu anh mới về quê thăm mẹ một lần.
Biên nói:
- Trước đây mỗi tháng anh mỗi về.
Duy hỏi tới:
- Còn bây giờ?
Biên lắc đầu, anh trộn đều tô mì lên:
- Em ăn đi.
Phượng Duy hơi nhõng nhẻo một chút:
- Anh chưa trả lời người ta mà?
Biên ậm ự:
- Bây giờ anh không về nữa.
- Anh không sợ mẹ mình buồn à?
- Không, vì mẹ anh mất rồi.
Phượng Duy thảng thốt nhìn Biên. Cô ấp úng:
- Ôi! buồn quá! em xin lỗi...
- Anh quen rồi
Nhỏ nhẹ ăn. Duy hỏi:
- Anh vẩn còn gia đình dưới quê chứ?
Biên thản nhiên:
- Không, anh không còn ai hết.
- Thế bác trai?
- Ông ấy ở saigòn với vợ và con của ổng. Có thể nói bây giờ anh mồ côi cả
cha lẫn mẹ.
Phượng Duy ái ngại trước những lời có vẻ khô khan của Biên khi anh nói
về ba mình. Thì ra anh có hoàn cảnh riêng có nhiều gút mắc chớ không
sung sướng như Duy từng hình dung vì thấy anh sống kiểu vô lo, thoải mái.
Duy cũng không có cha, nhưng dù sao cô vẩn còn mẹ, chớ không một mình
như Biên.
Giọng anh đều đều:
- Anh mới gặp mặt ba mình trước khi mẹ anh chết độ mấy ngày. Bởi vậy
tới bây giờ đối với anh, ông vẩn là người xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.