Những ngày đầu với Adderall, cuộc đời thật tuyệt vời. Lần đầu tiên, từ
lâu lắm rồi, tôi lại là người nắm quyền kiểm soát cuộc đời mình. Học bài
năm ngày liên tiếp không cần ngủ, thủ khoa trường. Người nhẹ tênh tóp
đến nỗi dạ dày biến mất, mất thêm cân. Tham gia vào hoạt động cộng đồng,
đội trưởng tất cả các đội, chiến thắng trên mọi mặt trận, tôi cứ thế lao lên
giành lại những gì tôi nghĩ tôi xứng đáng thuộc về mình tôi. Đời trước đây
xô đẩy tôi từ bên nọ qua bên khác à, giờ kệ xác đời! Tôi bình tĩnh, tôi tự
tin, tôi nghe được cả tiếng đi đái của thằng hàng xóm bên cạnh. Trăng đẹp
hơn, đời ổn hơn, tôi cảm thấy nhiều, nhiều nhiều, và nó cho tôi quá nhiều,
quá nhiều hơn tôi muốn. Lâu quá rồi, thật sự chỉ một ánh nắng cũng làm tôi
tan chảy, thế mà bây giờ, Adderall lôi cả mặt trời xuống, rồi nhảy lên trên,
chiếu kính lúp vào giữa người tôi thành một chấm tròn, và tôi tan biến
trong sự ấm áp.
Nhưng mà đây mới là trang 26 của quyển truyện đời 50 tập.
Nó từ từ, từ từ biến thành một nỗi ám ảnh. Thuốc bị nhờn rất nhanh,
hai viên, mười viên, rồi hai mươi viên. Ngay bây giờ, nữa, một lần nữa. Tôi
chạy quá nhanh trên con đường tràn đầy ánh nắng mà quên mất là nắng có
nhanh đến đâu thì bóng tối cũng luôn ngồi ở điểm dừng chờ tôi tới. Tôi bắt
đầu mất thời gian. Tôi thậm chí mua cả thảm đẹp về trang trí nhà cửa. Tôi
là một con người mới. Một-con-người-khác. Adderall làm tôi hoang tưởng.
Có những đêm tôi tỉnh dậy ở dưới sàn, thời gian đã qua ngày hôm sau, hoàn
toàn không nhớ gì về ngày hôm trước. Đen sì. Mất hai ngày. Đen sì, mất cả
tuần. Đen sì, mấy tiếng, mấy ngày, mấy tuần, khác gì nhau nữa?
Tôi, đã tệ. Tôi và Vicky, là tệ nhất của tệ, tệ nhất quả đất, tệ hại nhất
cuộc đời. Uống đi không sao đâu, có tao ở đây mà. Có làm sao thì cũng tính
sau.Cùng lắm là chết chứ gì. Tôi là ai mà cãi lời cô bạn y tá?
Chúng tôi thức với nhau đến cả ngày thứ mười không chợp mắt một
giây nào. Do thuốc, do không ngủ, tôi không biết nữa, tôi bắt đầu có những
đợt tâm thần đầu tiên. Tôi nhìn thấy người đi lại trong nhà. Tôi nghe thấy