tiếng thì thầm. Tôi có thể thề là tivi phòng bên cạnh bị đứt cáp nhưng vẫn
bật, không thì những cái tiếng rè này là gì? Nhưng mà bộ não con người
hay ở chỗ, nó luôn luôn có một lời giải thích ngu đần sẵn sàng cho những
câu hỏi phức tạp: Tôi tưởng tôi là siêu nhân thật rồi, và tất cả những hình
bóng, tiếng đi lại, nói chuyện này, nó luôn ở đó, và tôi đặc biệt, tôi là người
được lựa chọn, nên tôi mới cảm thấy chúng, vì chỉ có tôi mới hiểu bóng tôi
thật sự là gì.
Ba tháng sau khi dùng Adderall (và chưa thèm kể tới cả những loại
thuốc khác), tôi và Vicky tháo dép, xách lên tay, đi giữa đường trong bóng
đêm, vì chúng tôi tưởng chúng tôi bị FBI theo dõi, nên phải khẽ thôi, nhẹ
nhàng thôi, từ từ thôi.
Vicky bắt đầu nhảy dựng lên với tất cả các thứ. Cứ mỗi lần điện thoại
đổ chuông là khẳng định nhà chúng tôi bị cài máy nghe trộm, và chúng tôi
sắp bị bắt, thỉnh thoảng còn nghĩ tôi là người tố cáo, và suýt nữa tát đồng
nghiệp vì vẫn nhấc điện thoại ở bệnh viện lên nghe khi cô ấy đã gào lên là
không được.
Tôi, nhún vai, và bắt đầu nói chuyện, những cuộc nói chuyện về tất cả
và về không gì cả, với những con người chỉ có tôi mới thấy.
Câu chuyện của hai siêu anh hùng kết thúc vào một đêm trăng tròn,
khi tôi đang uống chai vodka thứ hai, Vicky đang ngồi ngắm trăng trên bục
cửa sổ. Bỗng dưng cô ấy hét lên, bảo là cái mặt trăng kia đang to dần kìa,
mày có thấy không, nó to lắm to kinh khủng khiếp rồi, nó đang sắp va vào
đây kìa. Trời ơi, nó không phải mặt trăng đâu, nó là tàu vũ trụ, người ngoài
hành tinh sắp đến, tấn công, bắt chúng ta, G G, chúng ta phải đi thôi, đi
ngay bây giờ, không cần biết đi đâu, cứ chạy đã. Cô nhảy qua cửa sổ tầng
một ở sau nhà, và biến mất.
Hai ngày sau, cảnh sát tìm thấy Vicky, và cô ấy đã không còn là Vicky
nữa.