làm blogging đúng với lương tâm thì thu nhập của bạn từ nó ít bằng một
nửa đi làm bồi bàn.
Đôi chút về nghề blogger, đại loại nó như blog 360 chat chit hàng net
ngày xưa được đẩy lên đến mức chuyên nghiệp. Bạn làm một trang online
riêng, một cổng thông tin về bản thân rồi nuôi nó với thông tin hàng ngày.
Mỗi người viết một thứ riêng, các bạn nấu ăn ngon thì làm food blogger,
các bạn hay du lịch thì làm travel blogger, các bạn ngực to thì chỉ up ảnh
chỉnh da trắng cằm v-line cũng OK rồi. Tôi làm fashion blogger, nhận quần
áo từ các hãng, chụp một bộ ảnh như thường thấy trên các báo thời trang và
đăng lên để làm quảng cáo cho hãng đó. Blogger càng nổi tiếng với càng
nhiều người theo dõi thì được trả càng nhiều.
Cũng như rất nhiều thứ từng là trào lưu khác, blogging là một thứ đã
bị bão hòa. Ai cũng là blogger, ai cũng làm mẫu ảnh, ảnh trước ảnh sau
nhìn như trò chơi tìm điểm khác nhau. Tôi phát ớn với những thành phần
"phá giá" này - họ nghĩ blog là một nghề dễ và nhàn, chính vì thế khiến cho
blogger không còn được tôn trọng. Nếu làm đúng, blog là một cách quảng
cáo nhanh, hiệu quả và mang tính cá nhân cao. Nếu làm sai, nó là một thứ
khiến bạn ngứa mắt với những đứa ăn mặc đẹp mãi mãi.
Mỗi tuần, khi thấy từng bọc quần áo từ vài nhãn hàng gửi đến nhà,
"Cảm ơn bạn, chụp hộ mình nhé, mình mong ảnh lắm", tôi lại toát mồ hôi
hột. Mặc quần áo đẹp, trang điểm kim tuyến long lanh, tôi đếm phiếu giảm
giá để đi siêu thị. Dùng Iphone mới nhất để kiểm tra tài khoản i-banking
với 0$ ở trong. Tôi là một thanh niên sống ảo đúng nghĩa đen.
Có những việc tưởng chừng như ai cũng hiểu thì rõ ràng lại không ai
hiểu. Làm nghệ thuật, rõ ràng là cần tiền, trên đời làm gì có việc gì mà
không cần tiền đâu? Họa sĩ cần mua màu vẽ; ca sĩ cần đi thu âm, cần video,
cần phục trang. Nhảy múa cần giày. Tôi thì cần những việc như sau:
- Trả cho người chụp ảnh 1/3 số tiền các hàng trả.