LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 183

***

Chuyện gì thế này? Chil Bong bước vào văn phòng, ngơ ngác nhìn quản

lý. Tuyết rơi dày quá nên máy bay không cất cánh được, ngày mai vị giám
sát mới đến nên lịch họp đã bị thay đổi. Chil Bong thẫn thờ gãi đầu gãi tai
một hồi, rồi vơ lấy ba lô chạy thẳng ra ngoài.

Mồ hôi chảy ròng ròng, Chil Bong vẫn cười rạng rỡ. Trước mắt cậu bây

giờ chỉ là khuôn mặt đáng yêu của Na Jung. Trái tim nóng rực của Chil
Bong sưởi ấm cả mùa đông, xua tan cả bầu không khí ảm đạm phủ quanh
thành phố. Chuyến xe buýt hướng về thành phố Sam Chun Po đang đợi
cậu. Ở nơi đó, cô gái ấy có đang đợi cậu không?

Người đón Chil Bong ở Sam Chun Po không phải bố mẹ Sam Chun Po,

cũng không phải hội bạn, mà là bà nội Sam Chun Po. Bà bưng mâm cơm
vào phòng, ngồi sát xuống bên cạnh Chil Bong.

“Bà nhể ốc cho nhé. Ăn thử đi. Ốc này nổi tiếng cả vùng này đấy.”

Bà tự tay khêu ốc đút tận miệng cho Chil Bong. Chil Bong bối rối,

ngượng ngùng đón lấy, rồi ngước nhìn lên bức ảnh của ông treo trên tường.
Theo lời bà kể, ông đã qua đời ngót nghét ba mươi năm rồi. Bây giờ cậu
mới hai mươi tuổi. Lứa tuổi đẹp đẽ và đáng ghen tị nhất cuộc đời con
người. Bà ngồi bần thần, có lẽ đang nhớ lại thời thanh xuân của mình.

“Bây giờ mà được trở về thời hai mươi tuổi thì bà muốn làm gì ạ?”

Bà ngước lên nhìn ảnh người chồng quá cố.

“… Bà sẽ nói với người bà thương, rằng mình thương người ta.”

Chil Bong ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ chìm trong ký ức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.