LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 61

khó khăn, Na Jung cứ giơ tay đấm thùm thụp lên ngực.

“Hình như em hơi sốt, bụng vẫn bị khó tiêu. Anh à, anh nhận được tin

nhắn thì nhắn lại cho em ngay nhé, biết chưa?”

Trở về trại của mình, Na Jung cứ ngóng mãi tin nhắn của Rác.

***

Bốn mươi bảy năm sống trên đời này, lần đầu tiên Dong Il cảm thấy

bàng quang của mình như sắp vỡ ra đến nơi. Lục phủ ngũ tạng như những
kíp nổ đã được châm ngòi, cứ thi nhau đẩy xuống dưới, liên tục không
ngừng. Người bản địa ở phường Daechi, biết rõ địa lý Seoul - Chil Bong
quan sát đường rồi đưa ra chỉ dẫn.

“Chú rẽ ra ở đoạn đường nối trước khi đến cầu Banpo, ở đó có bến xe

khách nên sẽ có nhà vệ sinh đấy ạ. Đằng kia, kia ạ, chú rẽ xuống ở kia đi.”

Chil Bong vội vã chỉ tay về lối rẽ bên phải đường chui qua gầm cầu.

“Đây á? Đây á?”

Dong Il nín thở, tự nhiên đạp ga tăng tốc.

“Trước khi vào đường chui, chú phải rẽ ra trước cơ ạ. Bây giờ, chú rẽ đi

ạ!”

Ánh mắt Chil Bong vội vã nhìn sang bên cạnh. Ba phút trước khi bàng

quang phát nổ. Dong Il thực sự muốn tự do thả lỏng cơ thể lắm rồi. Không
những buồn đi vệ sinh, cơn ngứa ngáy lại còn hoành hoành khiến tứ chi
Dong Il như tê liệt, không làm thế nào mà điều khiển theo ý mình được.
Hai phút trước khi bàng quang phát nổ. Cơ thể Dong Il gần như mất kiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.