LỜI HỒI ĐÁP 1997 - Trang 266

bóng màu mè. Na Jung vùi sâu vào lòng anh, niềm hạnh phúc ngỡ như trào
ra thành nước mắt.

Trong lúc đó, Bing-Grae lưỡng lự đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc

biệt. Được tin bệnh tim của bố tái phát, phải vào bệnh viện phẫu thuật, cậu
đã chạy như điên ra bến xe về quê. Dòng chữ “Phòng chăm sóc đặc biệt”
đỏ rực trước cửa phòng nhấp nháy một cách đáng sợ. Mãi rồi cánh cửa
cũng mở ra. Kết thúc cuộc phẫu thuật, thời gian dành cho người nhà vào
thăm chỉ vỏn vẹn có 15 phút. Bing-Grae và Dong Woo đeo chiếc khẩu
trang dùng một lần, bước vào phòng bệnh. Bố đang nằm trên chiếc giường
đặt trong góc phòng. Đủ loại ống lớn nhỏ cắm lên người khiến tình trạng
của bố trông càng nguy kịch. Bing- Grae đứng từ xa, hít một hơi thật sâu
lấy dũng khí bước đến bên bố. Bố cũng vừa tỉnh lại, miệng mấp máy cố nói
điều gì đó. Hai anh em chẳng biết phải nói gì, đứng lặng lẽ khóc. Bố gắng
sức hướng bàn tay về phía Bing-Grae, xua xua.

“Đi đi...”

Giọng nói yếu ớt lẫn vào với hơi thở khó nhọc.

“Bố, không sao đâu... con bận như thế... bố không sao đâu, con đi đi...”

Gỉọng nói thều thào của bố lẩn quất bên tai Bing-Grae. Trên khuôn mặt

cậu con trai, nước mắt vẫn nối đuôi nhau tuôn rơi. Mười lăm phút sau, mẹ
đưa Bing-Grae ra tận cửa bệnh viện, dúi vào tay cậu ít tiền đi đường. Bing-
Grae cầm số tiền mẹ đưa, bần thần nghĩ ngợi.

“À, hôm qua bố con bị bác sĩ cấm ra ngoài rồi, thế mà vẫn mặc nguyên

bộ đồ bệnh nhân ra gửi tiền học phí cho con đấy. Bố gửi vào tài khoản của
con ba triệu năm trăm ngàn won, con kiểm tra chưa?”

“Vâng, con kiểm tra rồi mẹ ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.