còn không buồn đến sân tập. Thế rồi, huấn luyện viên đã tìm đến tận nhà
em. Ông ấy bảo em hãy chấp nhận đi... chẳng còn cách nào để thay đổi nữa
cả. Chấp nhận thất bại này, để làm động lực cho những trận đấu tiếp theo.”
Anh mắt Chil Bong vẫn không ngừng căng thẳng.
“Một năm sau, vẫn đúng đội bóng ấy, đúng những cầu thủ ấy, em đã
chiến thắng với một cú đập trượt của đội bạn. Em đã chiến thắng với đúng
trái bóng mà một năm trước khiến em thất bại.”
Chil Bong nhìn thẳng vào mắt đối thủ của hiện tại. Những người khiến ta
thay đổi phần lớn là những người rất thân thiết với ta, hoặc những người
khiến ta ngưỡng mộ. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, Chil Bong đã nhận
ra. Người thực sự khiến mình thay đổi chính là những người cùng mơ
chung với mình một giấc mơ, cùng cạnh tranh với mình để hướng tới cùng
một mục đích.
“Trái bóng này, em sẽ gửi lại ở chỗ anh. Dù chưa biết đến khi nào...
nhưng chắc chắn em sẽ đến tìm lại nó.”
Chil Bong chìa trái bóng về phía Rác. Trước lời tuyên chiến ấy, Rác vẫn
cúi mặt, không để lộ chút cảm xúc nào. Đêm buông sâu dần. Sương đêm
bảng lảng phủ đầy không gian giữa hai người.
Ngày 31 tháng Một năm 1996, phường Changchun, quận
Seodaemun, thành phố Seoul.
Cuối cùng mọi việc cũng xảy ra. Seo Tai Ji and Boys đã chính thức tuyên
bố giải nghệ! Trong buổi họp báo, họ đã thông báo lý do tan rã là do những
mâu thuẫn không thể giải quyết giữa họ với công ty quản lý. Dong Il, Il
Hwa, Ha Jung, Sam Chun Po, Bing-Grae đồng loạt ngồi im như tượng dán
mắt vào màn hình ti vi. Không lâu sau, tiếng thét kinh hoàng của Yoon Jin