LỜI HỒI ĐÁP 1997 - Trang 325

“Nếu là anh thì anh cũng không làm được. Công việc của em quan trọng

đến thế… mà anh lại quá xem nhẹ, anh xin lỗi.”

Những giọt nước mắt không cách nào kìm lại được, cứ thế lăn dài trên

má Na Jung.

“Mọi việc ở nhà cứ để anh lo. Em đi đi, anh sẽ đợi… cố gắng hết sức

mình nhé… chỉ hai năm thôi.”

“Anh… em xin lỗi… em thật lòng xin lỗi…”

Cả hai đều biết rõ mình phải làm gì, nhưng không hiểu sao không gian

trước mắt cứ mờ mịt như lẫn trong một màn sương. Rác dịu dàng ôm lấy
Na Jung đang khóc rấm rứt vào lòng. Anh nhắm chặt hai mắt, như để lưu
giữ thật lâu cảm giác lúc này.

Na Jung rời đi. Những ngày nhớ nhau đến cồn cào mà chỉ có thể nghe

thấy giọng nói của nhau qua điện thoại. Cảm giác người mình yêu thương
vẫn đang an toàn ở nơi xa xôi kia, nụ cười quen thuộc, những lời an ủi trìu
mến phần nào xoa dịu khoảng cách địa lý ngàn trùng. Mối nhân duyên của
họ quả thật có một không hai, Na Jung đã nghĩ như thế. Sống bên nhau như
anh em ruột suốt hai mươi năm trời, mối tình đơn phương khó khăn lắm
mới được thổ lộ, thế rồi khi chỉ còn vài ngày nữa là làm đám cưới, họ lại
bắt đầu học cách yêu xa. Xa mặt cách lòng. Câu nói đó có lẽ chỉ đúng với
những mối tình bình thường khác. Còn mối nhân duyên của họ đặc biệt đến
thế cơ mà. Na Jung đã nghĩ như thế. Vậy nhưng, khi đối diện với thời gian,
đối diện với cuộc sống, mối tình đặc biệt nào rồi cũng trở thành bình
thường. Những cuộc điện thoại thưa dần, cách biệt múi giờ khiến họ mệt
mỏi. Nỗi nhớ dần được công việc bận rộn lấp đầy. Cứ thế, họ dần lơ đễnh,
quên mất việc phải cùng nhau chăm sóc một cuộc tình. Và dần dần họ quen
với sự thờ ơ ấy. Không mất quá nhiều thời gian để người ta nhận ra tình yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.