LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 120

Lấy số xong, cửa cục dân chính đã gần ngay trong gang tấc. Cố Hoài Việt

đi ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại, anh hơi nghiêng đầu, vừa vặn chống
lại hai tròng mắt vừa nâng lên của Nghiêm Chân.

Ánh mắt của anh bình thản nhẹ nhàng như nước, giờ phút này động tác

lại không phù hợp với tác phong luôn mạnh mẽ vang dội của anh.

"Chúng ta đi vào chứ?" Anh hỏi cô.

Nghiêm Chân chăm chú nhìn anh vài giây, rồi sau đó gật gật đầu,

"Vâng."

Hôm nay người đến cũng không nhiều, đứng ở trong đại sảnh, Nghiêm

Chân nhìn thấy hai đôi nam nữ từ bên trong đi ra, cặp thứ nhất đi ra với
không khí vui mừng hạnh phúc, trên mặt ẩn chứa nét tươi cười nhìn thật rực
rỡ chói mắt, một cặp còn lại là bộ dáng kẻ thù gặp nhau. Khung cảnh cực
đoan tương phản như vậy làm cho cô cảm thấy có chút buồn cười, luôn luôn
tồn tại bên cạnh là những người hạnh phúc như thế nhưng cũng có số ít
người gặp bất hạnh.

Vì đã chuẩn bị đủ mọi giấy tờ nên thủ tục làm rất nhanh, chín đồng tiền là

phí của thủ tục, đổi về hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ mới toanh.

Nghiêm Chân mở ra liền nhìn thấy ảnh chụp hoàn hảo dán ở nơi đó, biểu

tình của hai người trong ảnh chụp giống nhau như đúc, đều rất bình tĩnh.
Nhìn kỹ bên dưới có thể thấy cô còn mang theo một chút ý cười.

Không hiểu sao, Nghiêm Chân bật cười.

"Làm sao vậy?" Cố Hoài Việt hỏi.

"Em chỉ là nhớ tới có một lần cha em nói qua một câu." Ở dưới cái nhìn

chăm chú của anh, Nghiêm Chân có chút đỏ mặt nói, " Cha từng nói ở trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.