LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 130

Bên trong cửa lại một mảnh yên lặng, nội tâm của tiểu tử kia giờ phút này

phỏng chừng đang rất rối rắm.

Lý Uyển cười cười với Nghiêm Chân rồi thấp giọng nói, "Đối phó với

Gia Minh thì con phải lấy đồ ăn ra mà dỗ dành nó."

Nghiêm Chân nhếch khóe miệng, thản nhiên cười.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, bên trong nghe thấy tiếng của bạn nhỏ Cố Gia

Minh, "Muốn cháu đi ra ngoài cũng có thể nhưng cháu muốn gọi điện cho
Cố Hoài Việt."

Hả, đứa nhỏ này. Lý Uyển chau mày, "Ba cháu hiện tại đã vội vàng trở về

quân ngũ tham gia huấn luyện, làm sao có thể nhận điện thoại của cháu để
quản những việc nhỏ như thế này chứ."

"Mặc kệ, mặc kệ." Tiểu tai họa đập mạnh lên cánh cửa, "Cháu muốn gọi

điện thoại cho ba, cháu không cần cô giáo Nghiêm làm vợ của ba, làm mẹ
của cháu đâu."

Nghiêm Chân chỉ cảm thấy lạnh cả người mà Lý Uyển quả thật là hoàn

toàn lạnh mặt. Gia Minh là đứa cháu mà bà nuôi lớn từ nhỏ, mẹ của thằng
bé là Lê Kha đã sớm qua đời khi sinh thằng bé mà ba nó cũng không
thường xuyên ở bên người. Lý Uyển luôn thương yêu thằng bé không bao
giờ để nó làm khó ba mình. Mà tiểu tử kia tuy rằng nghịch ngợm nhưng lại
chưa bao giờ nghe lời, ăn nói ngang ngược như ngày hôm nay vậy.

Nhất là trước người mẹ mới của nó, còn là trước mặt con dâu mới của bà.

"Vợ của ba cháu còn phải do cháu chọn lựa sao, nhanh đi ra." Lý Uyển

thấp giọng nói, giọng điệu đã không còn được tốt nữa, "Bằng không lát nữa
kêu chú Phùng Trạm phá cửa, cháu chờ mà ăn đòn của ông nội đi."

Nghiêm Chân nhất thời nheo mắt, "Mẹ...."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.