LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 333

Trời còn chưa sáng hắn, bà nội lại có thể đi sớm như vậy. Nghiêm Chân

nhỏ giọng nói thầm một tiếng, thấy túi hành lý đặt ở bên giường thì mới
nhớ tới, qua vài ngày nữa thì bọn họ cũng phải đi rồi.

Đi tới cái nơi mà cô chưa bao giờ đi qua, giao thiệp với cái thế giới mà cô

chưa từng bao giờ tiến vào.

Trước kia thường nghe từ "hôn nhân" từ trong miệng người khác,

Nghiêm Chân bỗng cảm thấy bất quả chỉ là thêm một người sống mà thôi.
Nhưng đến khi chính mình bước vào cuộc sống đó thì cô mới hiểu được, đó
không phải là người chồng ngày cùng ngày sống đơn giản như vậy mà quan
trọng hơn là hai người đồng tâm.

Anh đối với cô xem như là có tâm đi? Nghiêm Chân tự hỏi, rồi sau đó lại

tự trả lời... vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Bắt đầu mùa đông cho tới nay cũng không thấy tuyết rơi lớn, hôm nay

đến lượt họ rời đi, ông trời thật ra lại muốn nổi lên cái vẻ mặt chà xát người
ta mà cho tuyết rơi càng lúc càng nhiều.

Lần này khi trở về không phải Cố thủ trưởng lái xe, ô tô của nhà thông

gia có cũng có một người ở thành phố C, liền thuận đường làm người mở
đường về cho họ. Lúc này cũng đi rồi nên Cố Hoài Việt đành phải tự mình
ra trận. Lý Uyển lo lắng, nói muốn an bài một người đưa bọn họ đi nhưng
lại bị Cố Hoài Việt cự tuyệt với hai chữ: Phiền toái!

Lý Uyển không có biện pháp, đành phải dặn dò bọn họ trên đường lái xe

cẩn thận.

Nghiêm Chân đem Gia Minh đỡ lên xe, quay đầu hướng 4 người phía sau

chào tạm biệt. Cố Hoài Việt đưa túi hành lý tới cho cô, Nghiêm Chân bắt
lấy rồi nhẹ nhàng nói cảm ơn với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.