LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 337

thôi."

Nghiêm Chân gật đầu hiểu được.

"Chị dâu, bây giờ chị đến thì còn ít người nhưng qua năm mới thì sẽ có

nhiều người hơn rồi."

Nói xong thì cũng đứng lại.

Nghiêm Chân cười cười, đem chìa khóa ra mở cửa. Tiểu Lý bước vào bật

sáng điện lên, cũng coi như giúp cô một chuyện rồi làm quân lễ rời đi.

Nghiêm Chân rút cuộc có thời gian đánh giá phòng ở nơi đây. Xét thấy

do tình huống đặc thù ở nơi này, mấy căn phòng ở phía trước chỉ dùng làm
nhà khách cho khách ở. Tuy nói so với nhà khách còn nhìn tốt hơn một chút
nhưng so với nhà ở thành phố C thì vẫn còn kém một bậc.

Nhưng mặc kệ như thê nào đi nữa, nhưng sẽ không ở quá nửa tháng thì

lại phải đi rồi. Cô cười cười, buông hành lý xuống. Phòng ở thực sạch sẽ,
xem ra trước đây cũng có mấy người chịu khó quét tước qua rồi, không cần
cô phải động thủ lần nữa.

Bạn học Cố Gia Minh hướng sofa mà ngồi lên, miệng còn ăn đồ ăn vặt

nhưng là vẻ mặt đã có chút phiền muộn. Nghiêm Chân mở máy sưởi, một
bên lấy hành lý ra ngoài còn một bên hỏi cậu bé, "Làm sao vậy, Cố tiểu tư
lệnh?"

Tiểu tư lệnh thở dài, "Em đang nghĩ tới đám binh lính nhút nhát kia."

Nghiêm Chân nở nụ cười, "Như thế nào, mới rời đi một ngày đã nhớ rồi

sao?" Đây dung là tình nghĩa chiến sĩ thâm hậu như thế nào nha.

Tiểu tư lệnh nhìn cô một cái rồi lại thở dài một hơi, "Cô giáo không hiểu,

em là sợ em đi rồi thì tiểu tử Lâm Tử kia sẽ đục khoét nền tàng của em a."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.