LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 369

"Là hai vị khách quý." Hắn nở nụ cười, "Nếu không cô thay anh ta tiếp

đãi khách vậy?"

Nghiêm Chân lo lắng một lát, "Mọi người chờ tôi một chút."

"Được, tôi cũng không vội." Tàn thuốc nóng lại một lần nữa rơi trên tay

hắn, Thẩm Mạnh Xuyên nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng rồi cắt đứt điện
thoại. Đi ra cửa trạm gác, hắn nói với Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều,
"Cố Hoài Việt lúc này không có ở sư bộ, nhưng người nhà của hắn vẫn còn,
cô ấy sẽ lập tức đi xuống đây. Nếu hai người thật sự muốn gặp thì đợi một
chút."

Thẩm Mạnh Kiều nhíu mày, "Người nhà?"

"Đúng." Hắn cười cười, tầm mắt vừa chuyển đến cửa nhà, ý cười càng

đậm, "Là vợ của hắn."

Liên tục vài ngày tuyết rơi lớn, hôm nay ở thành phố B khó có được ánh

mặt trời. Nhưng đi đến cửa nhà, Nghiêm Chân vẫn là theo bản năng kéo
chiếc áo khoác lớn, máy sưới trong nhà đủ chừng nhưng bên ngoài nhiệt độ
không khí dưới 0 độ vẫn là làm cho cô có chút lùi bước. Nhưng mà giờ phút
này, nguyên nhân cô lùi bước không chỉ bởi vì thời tiết, người Nghiêm
Chân nghiêng nghiêng sang cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trong lúc
nhất thời nghĩ đến chính mình hoa mắt.

Ngoài cổng trạm gác là ba người, một người là Thẩm Mạnh Xuyên, một

thân quân trang thì cô có thể nhận ra được ngay. Hai người còn lại, một
người là Thẩm Mạnh Kiều, một người là... Tưởng Di?

Thoáng chốc cô đứng ngốc ở đó, vẫn không nhúc nhích.

Kinh ngạc giống như cô còn có Thẩm Mạnh Kiều cùng với Tưởng Di.

Thẩm Mạnh Kiều lfa gắt gao nhìn chằm chằm người đứng ở cửa kia,
Nghiêm Chân, dĩ nhiên là Nghiêm Chân!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.