Nghiêm Chân mỉm cười, không nói gì.
Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở cửa nhà rồi nói, "Cháu sẽ không lên đâu, hai
người cứ lên nói chuyện một lúc, cháu tùy tiện đi một vòng trong sư bộ rồi
sẽ ra cổng chờ hai người."
Tưởng Di, "Vậy cũng được."
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Tưởng Di một cái, rồi nói với Thẩm Mạnh
Xuyên, "Anh hiện tại đứng ở đây đợi tôi một chút, đợi lát tôi xuống lầu đưa
anh ra ngoài."
Thẩm Mạnh Xuyên chăm chú nhìn cô một chút rồi nói, "Được."
Nhìn bóng dáng của Nghiêm Chân rất nhanh biến mất ở hàng hiên, Thẩm
Mạnh Xuyên đứng ở đó chờ cô, trong lòng đã có loại cảm giác không tốt.
Hắn có phải làm sai hay không, có phải là hắn nên nói cho cô biết chân
tướng khi gọi điện thoại tới nhà? Nhưng là không đợi hắn tự hỏi ra kết quả,
Nghiêm Chân đã từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nghiêm Chân nhìn hắn, "Tôi đưa anh ra cửa, trạm gác nơi này rất
nghiêm, người ngoài muốn đi ra cần có người nhà ký tên."
Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời bật cười, thì ra hắn đợi nửa ngày chính là vì
nguyên nhân này, hắn chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, đánh giá cô từ trên
xuống dưới, "Cô yên tâm, bằng một thân quân trang này của tôi thì vẫn có
thể đi ra ngoài được."
Nghiêm Chân như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Được rồi, anh đi thong
thả, không tiễn."
"Ai!" Thẩm Mạnh Xuyên nói, "Tôi nói, cô không có nhớ ra mình cần
phải nói gì với tôi sao?"