LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 373

Sở Dao là người phía nam, thời điểm còn trẻ làm văn công, cũng ở trong

bộ đội mà quen biết Lưu Hướng Đông, sau khi kết hôn thì không trở về quê
nhà thăm hỏi nữa mà theo Lưu Hướng Đông đi Sơn Đông, chiếu cố một nhà
già trẻ của Lưu Hướng Đông, ở Sơn Đông đợi mười mấy năm, người cũng
rất hào phóng mà hỏi, "Hôm nay lão Lưu lại làm việc à?"

Cố Hoài Việt cười cười, đem xe chậm rãi rời khỏi gốc cây kia, tăng tốc

hướng về phía sư bộ, "Vâng, công việc cuối năm tăng gấp đôi, huấn luyện
cũng nhanh, Lão Lưu không thoát thân được."

"Chị đã biết." Cô giả bộ tức giận.

"Nhưng mà ngày hôm qua Lưu sư trưởng nói ở trong sư bộ là hôm nay

chị dâu sẽ tới đây."

Sở Dao nở nụ cười, "Bộ đội cho dù đón năm mới cũng không thể thanh

tịnh, tôi gặp ba người đều thế. Lão Lưu, Cao Tường còn có cậu nữa, cũng
không về nhà. Lão Lưu cùng Cao Tường thì không nói, người nhà đều ở
bên cạnh rồi nhưng một mình cậu hàng năm đều mang theo con nhỏ đến
đây đón năm mới..."

Cố Hoài Việt nhếch môi, "Sẽ không phải thế nữa đâu chị dâu, năm nay lại

nhiều hơn một người?"

"Ai?" Sở Dao tò mò.

Anh thản nhiên nở nụ cười, "Vợ của em."

Nói ra ba chữ này, đáy lòng của hắn bỗng nhiên mềm mại đi.

Phòng ở của Lưu Hướng Đông cùng Sở Dao cách phòng ở của Cố Hoài

Việt một dãy, Cố Hoài Việt thay Sở Dao đem hành lý đi lên. Anh ở trong
phòng nhìn qua một vòng, phát hiện nước đã được đưa lên còn có điện cũng
không xảy ra vấn đề gì thì mới yên tâm rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.