LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 399

Ngoài cửa sổ không biết khi nào lại bắt đầu có những bông tuyết ròi, độ

ấm vào ban đêm cũng cực kỳ thấp nhưng đứng ở chỗ này cô lại không có
chút cảm giác nào. Đã từng trải qua nhiều đêm rét lạnh như vậy sau đó lại
hưởng thụ sự ấm áp thì cũng coi như là một chuyện may mắn đi, Nghiêm
Chân cứ nghĩ như vậy mà sống tiếp.

Đến tầm 11h đêm, Nghiêm Chân đem Cố Gia Minh dĩ nhiên đã ngủ say

mà ôm trở về phòng của cậu bé. Tiểu gia hỏa này chơi mệt rồi, nói là phải
đợi ba trở về cùng nhau đón giao thừa nhưng chưa tới 9h liền nằm úp sấp
trên đùi của cô mà ngủ. Nghiêm Chân trong lòng mặc niệm tiểu trứng thôi,
ngủ sớm như vậy, cô còn chưa kịp nói chúc mừng năm mới đâu, tiểu gia
hỏa này nặng cũng không khiến cô cơ hồ ôm cũng khó, qua hôm nay thì
tiểu quỷ này cũng đã lớn thêm một tuổi rồi.

Thuận tiện đắp tấm chăn lên cho cậu bé, Nghiêm Chân vừa đắp chăn lên

cho cậu bé rồi tắt đèn đi ra ngoài, chợt nghe tiếng chìa khóa lạch cạch ngoài
cửa nhưng là đã nửa ngày rồi mà cũng không thấy anh vào cửa. Anh ấy
uống nhiều lắm sao?

Nghiêm Chân xoa xoa mắt, đi ra mở cửa. Cô vừa mở cửa, quả nhiên vị

thủ trưởng nào đó đang cúi đầu cầm chìa khóa xem chiếc chìa khóa nào có
thể giúp anh mở cửa vào nhà đây. Bỗng nhiên có bóng người hiện dưới ánh
sáng của ngọn đèn trong phòng hắt ra khiến anh sợ run một chút, ngẩng
đầu, anh thấy đứng đối diện với mình là một người phụ nữ xinh đẹp, thản
nhiên nở nụ cười.

Cố Hoài Việt có tửu lượng cũng không nhỏ nhưng đây là ở bộ đội, hơn

nữa lại vào đúng vào dịp qua năm mới, sẵn dịp qua năm mới sẽ có diễn tập
cho nên ai còn nhớ rõ là ai mang quân hàm gì nữa, chỉ một câu... chiến hữu
tình thâm, giải tỏa hết buồn bực. Mặc dù là Cố Hoài Việt nhưng cũng bị
chuốc không ít rượu.

Nghĩ đến vậy Cố tham mưu trưởng mắng một tiếng, "Hỗn tiểu tử."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.