LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 401

biết như thế rồi làm sao còn nói nổi nữa." Thay lời người khác nói, một đại
nam nhân như thế nào không biết xấu hổ mà nói em dâu mình rụt rè đi làm
nước cho mình uống chứ.

Nghiêm Chân bỗng dưng cảm giác được trong lòng mình có cảm giác

đau đớn như kim châm vậy. Cô đau lòng cho anh, một người đàn ông như
vậy, có lẽ chỉ khi uống rượu vào thần trí mơ hồ mới có thể cho phép chính
mình thể hiện rõ sự yếu ớt như vậy, đây là chuyện nghĩ đến mà còn không
dám nghĩ. Trở về đau đầu thì ngủ một giấc, sau đó lại mở mắt ra, lại là một
người đao thương bất nhập, luyện mãi thành thép.

"Về sau không được như vậy nữa." Nghiêm Chân nhẹ giọng oán trách

anh một câu.

Không nghĩ tới vị thủ trưởng nào đó rất phối hợp, nắm chặt lấy tay cô, rồi

lên tiếng. Anh nói về sau sẽ không như thế nữa, lại còn nhẹ giọng than thở
một câu, "Dù sao anh cũng có em rồi mà."

Cô cười cười, cầm lấy tay anh. Cô phát hiện, anh uống rượu rất tốt, uống

rượu vào sẽ không như ngày thường, đối với tất cả mọi thứ đều thản nhiên,
còn có thể phát hiện được cô xem như là tốt lắm rồi, rất tốt nữa là đằng
khác.

Nghiêm Chân hãy còn vui sướng, không chú ý tới đôi mắt thâm thúy của

anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, đợi đến khi cô phát hiện ra thì ánh mắt
kia đã tràn đầy ý cười.

"Làm sao vậy?" Cô cam đoan mặt của cô bây giờ rất đỏ.

"Không có gì, anh phát hiện trên tóc em có dính một thứ thôi." Nói xong

anh đưa tay lên lấy xuống một chiếc lông vịt đưa cho cô. Nghiêm Chân
nhận lấy, không nghĩ tới nhất thời trời long đất lỡ, cô bị anh ôm chặt trong
cái ôm ấp đầy ấm áp của anh, còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại thì anh nụ
hôn của anh đã ép xuống môi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.