LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 510

Cố Hoài Việt nhìn theo bóng dáng của Chung Lê Anh nắm tay tiểu gia

hỏa kia đi ra ngoài thì cũng gật đầu.

Nghiêm Chân cười cười với anh, khi chuyển ánh mắt thì nhìn thấy Thẩm

Mạnh Xuyên.

Hắn mới từ nơi diễn tập đến, mấy màu sắc ngụy trang trên mặt còn chưa

có rửa. Giờ phút này nhìn thấy cô cũng là giật mình sửng sốt một chút, rồi
sau đó cũng nở nụ cười coi như chào hỏi.

Nghiêm Chân theo xe của sư trưởng Lưu Hướng Đông mà tới đây, thời

điểm đến là khi Tịch tư lệnh vừa mới ngủ mà Chung Lê ANh thì ngồi ở bên
ngoài, vụng trộm gạt nước mắt, thấy cô đi qua lại cuống quít lau đi.

Nghiêm Chân không biết nên nói cái gì nữa, Chung Lê Anh dù sao cũng

là một người vợ của quân nhân, ngay cả 10 năm kia ở Tây Tạng cũng đã
cùng Tịch Thiếu Phong sống qua, chuyện có thể làm cho bà ấy khóc chỉ sợ
không nhiều lắm.

Vừa mới ở phòng bệnh Nghiêm Chân không có nói tới chuyện bệnh tình

của Tịch Thiếu Phong trước mặt ông ấy, nay cửa đã đóng lại, cô không khỏi
hỏi, "Dì Chung, bệnh của chú Tịch nghiêm trọng lắm sao?"

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì Chung Lê Anh vừa ổn định cảm xúc lại có

chút dao động. Bà lắc lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ, "Lão gia hỏa này là cố chấp
muốn chết, nếu không vào viện một lần không biết tầm quan trọng của sức
khỏe đối với bản thân ông ấy. Dì nhìn ông ấy sớm muốn gì cũng hại thân
thôi."

Thời gian trước Tịch Thiếu Phong vì ung thư tế bào gan đã làm phẫu

thuật một lần, sau phẫu thuật bác sĩ yêu cầu ông ấy kiên trì tham gia hóa trị
liệu một thời gian. Chung Lê Anh cũng dựa theo lời dặn đó, Tịch Thiếu
Phong mỗi lần đều đồng ý nhưng có việc lại dễ dàng quên đi chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.