mệnh sống đã bị chôn vui dưới lớp gạch ngói, qua đời lặng lẽ không một
tiếng động, trong đó cũng có không ít trẻ nhỏ.
Sự thật là tình huống không ngừng chuyển biến xấu, dư chấn không
ngừng, lại đúng lúc này mưa lớn liên tiếp khiến gia tăng số người gặp nạn
lên, con số tử vong cũng không ngừng tăng lên, tình hình tai nạn ở nơi xảy
ra động đất càng ngày càng được đặt ở mức cảnh báo cao nhất.
Chỉ mong ông trời phù hộ cho người dân ở khu vực này có thể thuận lợi
vượt qua tai nạn lần này. Nghiêm Chân ở trong lòng mặc niệm, vừa đứng
dậy liền nhìn thấy Lý Uyển chạy thật nhanh xuống dưới lầu dưới.
Cô không khỏi kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy bà, "mẹ, làm sao vậy?"
"Gọi điện thoại, nhanh đi gọi điện thoại."
"Mẹ gọi điện thoại làm gì thế?" Chỉ sợ hiện tại không thể liên lạc được,
cũng không thể gọi bằng di động lại càng tăng thêm gánh nặng.
Mà Lý Uyển lo lắng nên nói năng lộn xộn,, "Vừa rồi mẹ gọi điện cho
Hòa Hòa, nó nói rằng Hoài Ninh đã dẫn người đi tới khu vực bị tai nạn rồi,
con nhanh chóng gọi điện thoại cho Hoài Việt đi, lập tức gọi điện thoại đi,
khuyên hắn đừng đi, đừng để cho hắn đi." Mẹ chồng đã nghĩ gì đó rồi vỗ
sau đầu mà nói, "Không được, không cần gọi cho hắn nữa, trực tiếp gọi
điện thoại cho lão Tịch..."
Gặp Nghiêm Chân không có phản ứng gì, bà liền tự mình đi gọi điện.
Nghiêm Chân như giật mình, đứng ngẩn người ở nơi đó.
Cô nghĩ rằng mình đã quên đi một việc.
Cô giống như mới nhớ tới chồng của mình là một người quân nhân, một
người mà quốc gia cần thì luôn làm, là một giải phóng quân.