LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 525

Tịch Thiếu Phong lại gật gật đầu, do dự lại do dự nhưng cuối cùng vẫn

mở miệng nói, "Cậu trở về an bài một chút, lần này cậu ở lại trực đơn vị."

Ông nói với tốc độ cực nhanh.

Cố Hoài Việt cũng rất nhanh, phủ quyết một cách rõ ràng, "Không được."

Tịch Thiếu Phong trừng mắt, "Hãy bớt sàm ngôn đi, thừa dịp tôi còn

không đổi ý."

Cố Hoài Việt nở nụ cười, "Chính chú còn thuyết phục không được chính

mình mà còn muốn thuyết phục cháu sao?"

Tịch Thiếu Phong ngồi xuống, có chút mệt mỏi, "Vậy thì... cậu muốn đi

cũng có thể, cậu đi thuyết phục mẹ cậu đi, điều kiện tiên quyết là làm cho
bà ấy đừng nhắc tới thương thế của cậu."

Cố Hoài Việt dừng một chút rồi mới nói, "Đó cũng là do sự chêch lệch về

tuổi tác."

Anh từng bị thương qua, nhưng đó là chuyện khi đang còn ở đại đội đặc

chủng, từ khi chuyển đến đây cũng đã qua mấy năm, mẹ anh chẳng qua là
muốn tìm cái cớ không cho anh đi.

Tịch Thiếu Phong nói, "Tôi đã nói với mẹ cậu là sẽ trả lời bà ấy. Được

rồi, cậu trở về đi."

"Các chiến sĩ năm phần thì có hơn bốn phần muốn đi tới nơi xảy ra động

đất đó rồi."

"vậy cậu ở lại coi chừng một phần năm còn lại đi." Tịch Thiếu Phong

trảm đinh tiệt thiết, "Những chiến sĩ ở lại này, tư tưởng cảm xúc cũng phải
chiếu cố đến, đặc biệt là những người có gia đình người thân ở trong khu
vực xảy ra tai nạn, phải đặc biệt chú ý..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.