LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 617

Nghiêm Chân nhớ rõ chính mình lúc ấy còn nhanh hỏi lại, "Khi nào thì đi

vậy ba? Đi đâu thế ạ? Sao bà không đuổi theo đưa mẹ về nhà."

Ba cô đè nặng cảm giác say, nâng cánh tay lên, xoa đầu cô, "Đuổi theo

nhưng là mẹ con không trở lại, mẹ con sẽ không trở lại nữa. Đáng thương
nhất là tiểu nha đầu con, khi đó con còn nhỏ như thế,"

Nói xong ba cô vươn hai ngón tay, "Mới hai tháng. Lúc đó con chỉ mới

hai tháng thôi."

Nghiêm Chân còn muồn hỏi nữ nhưng ba cô khoát khoát tay, chung quy

không thắng được lực của rượu mà ngủ. Sau khi tỉnh lại thì ba cô cũng
không nhớ rõ chình mính đã nói ra cái gì, mà cũng từ đó trở đi Nghiêm
Chân cũng không nhắc lại những vấn đề gì liên quan tới mẹ nữa.

"Cháu biết đây là chuyện kiêng dè của nhà chúng ta, bà cùng ba cháu đều

không muốn nói ra. Đơn giản cháu cũng sẽ không hỏi lại." Nghiêm Chân
thản nhiên nhớ lại rồi nói.

Mà bà nội vẫn đang nhìn cô lại thở dài một hơi, "Cháu từ nhỏ đã là đứa

nhỏ nhu thuận nghe lời, cũng không hỏi bà và ba cháu điều gì về mẹ cháu,
có khi nhớ tới bà còn cảm thấy buồn bực. Không nghĩ tới chính cháu đã biết
được nhiều như vậy..." Nói tới đây bà nội cười cười, "Xem ra cháu đúng
như ba cháu nói, cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ có nhiều tâm sự, chuyện gì cũng
để ở trong lòng, khiến người càng thêm buồn bực."

Nghiêm Chân khẽ nở nụ cười. Kỳ thật cô là có bệnh, là tâm bệnh.

Tâm sự ép tới quá nặng thì sẽ trở thành tâm bệnh. Tâm bệnh được xem là

bệnh khó chữa trong y khoa, cho nên từng ấy năm tới nay cô cố gắng làm
cho chính mình đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống vui vẻ là quan
trọng nhất. Mà hiện tại, cô vẫn yêu cầu chính mình như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.