LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 714

Cố Hoài Việt lẳng lặng đứng nhìn một hồi, chậm rãi xoay người ly khai.

Kỳ thực ở trong bộ đội đợi lâu như vậy, các thói quen cũng sớm đã hình
thành nên. Thời gian mới tham gia quân ngũ, tiểu đội trưởng cùng trung đội
trưởng, liên trưởng rồi đội trưởng đều vui vẻ ăn cơm nói chuyện rồi nói
chuyện, nói về các tác phẩm văn xuôi hay là về gia đình của mỗi người,
chiễn hữu hay anh em, có thể cùng nhau dấn thân cho dù là chảy máu, mất
mạng đi chăng nữa. Bộ đội không cần thời gian của bất kỳ ai, câu nói đầu
tiên có khả năng đem người ta cất bước đi. Doanh trại bộ đội với kỷ cương
sắt thép đã đào tạo nên những con người như thế.

Có người hối hận sao? Hối hận trong nhân sinh tốt đẹp của con người

chính là tìm được những người chiến hữu cùng chung hoàn nạn, duy trì mãi
mối giao tình đó hay sao? Anh nghĩ rằng phàm là một người quân nhân
chân chính đều sẽ không hối hận.

Ngày đó là khi đám lão binh cuối cùng xuất ngũ, thủ trưởng sư đoàn cũng

đi đưa tiễn bọn họ. Những chiến sĩ xuất ngũ mang một ba lô trên lưng đứng
thẳng ở trước cửa sư đoàn, bông hoa hồng ghim ở trước ngực đang nhẹ
nhàng rung động trong gió.

Cố Hoài Việt đứng ở sau cùng nhìn Lưu Hướng Đông cùng Cao Tường ở

phía trưởng cùng nhóm lão binh này bắt tay lấy từng người một, hết sức
nghiêm trang nhưng bỗng nhiên có một người chiến sĩ chạy về phía anh.

Người chiến sĩ kia đoan chính làm một cái quân lễ, "Tham mưu trưởng."

Cố Hoài Việt nhìn bông hoa hồng trước ngực hắn rồi nói, "Phải về nhà

rồi sao?"

"Vâng." Người chiến sĩ kia gật đầu, che giấu phiếm hồng nơi hốc mắt,

cầm trong tay một thứ giống như quyển sách đưa qua cho anh, "Đây là quà
tặng của em tặng cho anh cùng chị dâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.