"Cái gì mà ngôn tình hạng ba chứ?" Tiểu cô nương không vui ý, "Anh
từng làm lính sao? Vẫn là bộ đội đặc chủng sao?"
Tiểu cô nương vô ý thức lấy anh so sánh với người đàn ông khác, đây
được xem như điều tối kỵ đối với bạn trai hoặc là ông xã của mình.. Ôn tiên
sinh vẫn duy trì trầm mặc, tay đặt ở bên hông cô chậm rãi tăng lực lên.
Ôn Viễn vẫn không phát hiện ra rằng trên mặt Ôn tiên sinh càng bình tĩnh
thì bên trong lửa giận càng mạnh, vẫn cằn nhằn liên miên như cũ, "Anh
xem, nam nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này tham gia quân ngũ, là
bộ đội đặc chủng. Tuy rằng người ta lui về làm một người quân nhân bình
thường, mà một người quân nhân bình thường cùng một người không tham
gia quân ngũ quả thật là không giống nhau."
Ôn tiên sinh quay đầu đi, mắt nhìn đến tác giả của cuốn tiểu thuyết thì rất
là khinh thương, "Ngay cả bút danh của một người mà cũng ẩn dưới con
mèo cho được thì có thể viết ra cái gì văn vẻ chứ?"
Ôn Viễn chán nản, quyết định không cùng anh nói chuyện nữa. Cô muốn
tránh thoát khỏi bàn tay của anh nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
"Kết cục như thế nào?"
"Hả?" Anh hỏi không đầu không đuôi, Ôn Viễn nhất thời phản ứng không
kịp.
"Quyển sách này có kết cục như thế nào?" Anh nhíu mày, thản nhiên hỏi.
"Đương nhiên là Happy ending rồi. Đều có baby, ôi lại còn nói nữa, trong
quyển sách này trừ bỏ nam nhân vật chính còn có một tiểu gia hỏa rất hoạt
bát nữa.. hihi..."
Lông mày của Ôn tiên sinh lúc này bắt đầu nhếch lên, nhân vật nam
chính trong một cuốn tiểu thuyết hư cấu đều có kết cục tốt hơn so với anh.