Cố Hoài Việt cũng đại khái đoán được kết quả, "Nghiêm Chân..."
Anh gọi tên cô như an ủi, mà người đầu kia bỗng nhiên lại nói, "Có..."
Anh cờ hồ là không cần nghĩ ngợi mà hỏi lại, "Cái gì?"
Xem ra lại vờ ngớ ngẩn, không phản ứng kịp lại sao? Nghiêm Chân bật
cười, cố ý nói hung tợn, "Có chính là có, em mang thai rồi. Anh là kẻ
ngốc."
Nói xong tắt điện thoại, chính mình ngồi ở đầu dây bên này ôm điện thoại
cười ngây ngô.
Mà Cố tham mưu trưởng là ngẩn người ra, văn kiện trong tay rơi xuống
đất, đập vào chân của anh, đau một chút như vậy mới làm cho anh lấy lại
tinh thần.
Anh ngồi ở trên ghế, cũng bắt đầu ngây ngô cười.... Hi... Anh lại làm cha
rồi!