LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 9

của những người trên xe này: lâm vào hoàn cảnh tai nạn nguy hiểm. Vì thế
cô liền mỉm cười chế giễu.

Cô nghĩ có chút xuất thần, nếu không có trận tuyết lở này, các cô có phải

sẽ không nhìn được hoa đào ở vùng Lâm Tri này hay không. Tháng ba đúng
là lúc hoa đào nở rộ ở vùng Lâm Tri.

"Chị, chị không cảm giác thấy lạnh sao? Như thế nào mà chị còn cười

được thế?" Bên cạnh có một giọng nói non nớt của một cô bé vang lên
khiến cho Nghiêm chân hơi kinh ngạc mà nhìn lại. Khi cô nhìn thấy một đôi
con ngươi trong suốt sáng ngời màu đen thì cô mới biết được tiếng kêu chị
kia chính là kêu mình.

Đây là một cô bé nhỏ 10 tuổi đang bất mãn, đi theo người thân đến Tây

Tạng du lịch, trên đường lại gặp phải trận tuyết lở này. Cô bé vốn là ngồi vị
trí nơi cửa sổ để dựa vào đó, nhưng chính là cửa sổ kia bị tuyết làm cho hư
đi nên cô bé mới đụng đến người của Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người cô bé, sau đó mở rộng áo khoác

ngoài của mình, đem cô bé kéo vào lòng rồi dùng áo khoác ngoài bao lấy cô
bé. Cô nhìn thấy cái áo khoác rộng này lại có chút hoảng hốt, đây là trước
khi xuất phát anh bỏ vào trong balo cho cô, cô không phải là thích nhưng
chung quy lại vẫn là không có lấy ra nữa.

Anh nói rằng, "Đừng nhìn cái áo khoác quân đội này khó coi như vậy

nhưng ở Tây Tạng dùng cái này giữ ấm rất tốt."

Anh ở Tây Tạng làm quân nhân vài năm nên anh biết, vì thế cô cũng

không hề bướng bỉnh lấy ra nữa, bây giờ quả thực là đã phát huy công dụng
rồi.

Phục hồi tinh thần lại, cô đối với cô bé nhỏ trong lòng mỉm cười, có lẽ vì

đã làm cô giáo tiểu học nên Nghiêm Chân đối đãi với đứa nhỏ luôn ôn hòa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.