nào đó. Mae cho rằng không có điều gì ngẫu nhiên xảy ra. Cho dù là khi ta
đánh mất một dụng cụ hay khi một cánh cửa bị sập lại, những điều đó đều
mang trong mình một thông điệp.
Annabel rút từ trong túi ra bản sao của hình vẽ kỳ lạ trang trí cánh cửa
nhà Sondra Weaver. Cô chìa nó cho bà cụ xem.
“Đây, cháu để nó lại đây cho bà, bà thử xem xung quanh có ai biết không
giúp cháu, đây là…”
“Không cần đâu.”
“Sao ạ… Sao lại thế?” Annabel lúng túng.
“Bà biết nó là gì.” Mae buồn rầu nói rồi rụt tay lại để không phải chạm
vào tờ giấy.
“Thật là một ngày may mắn của cháu,” nữ thám tử trẻ gần như phấn
khởi.
“Không, Annabel. Cháu không nên tiếp tục điều tra vụ này nữa.”
Vẻ hiền từ của bà cụ đã hoàn toàn biến mất.
“Tại sao ạ? Thứ này là gì?”
“Những người sử dụng loại biểu tượng này biết rõ thế giới chứa đựng
những gì tại những nơi sâu thẳm nhất trong lòng nó. Đừng qua lại với họ.”
“Bà ơi, cháu không thể, đây là công việc của cháu…”
“Điều đó quan trọng hơn cả sự an toàn của cháu sao? Hơn cả sự bình yên
trong tâm hồn cháu sao?”
“Bà đang nói gì vậy?”
Bà cụ chỉ ngón tay trỏ về phía tờ giấy.
“Bà biết ý nghĩa của nó! Đó là một tín ngưỡng cổ xưa, một sự bảo hộ của
Chúa; tổ tiên chúng ta trước đây cũng đã đôi lần dùng tới nó.”
“Một sự bảo hộ? Chống lại cái gì ạ?”
“Ban đầu, trong đức tin Thiên Chúa giáo, biểu tượng này mang đến thêm
sức mạnh để chống lại những giọng nói trong bóng đêm, những lời thì thầm