LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 108

“Bà chấp nhận sự phù phép ngọt ngào này.”
“Cháu cần nhờ đến sự thông thái của bà.”

“A? Bà biết mà… Phải đến hàng thế kỷ cháu chưa đến thăm bà vì nhớ

bà! Hãy thận trọng, Annabel, thành phố này đang dần gặm nhấm cháu!
Cháu ngày càng xử sự vì lợi ích nhiều hơn, và ít vì con tim hơn!”

“Cháu xin lỗi, công việc ngốn hết thời gian của cháu. Cháu hứa sẽ cố

gắng đến thường xuyên hơn.”

“Không sao, bà biết ngoài đó khó khăn lắm, và cháu không thể thoát

khỏi mọi quy định của họ, phải không? Ai lại muốn sau này kết thúc như
Mae Zappe chứ?” Bà cụ cười nhạt. “Nào, nói cho bà biết vì sao cháu đến
nào?”

Bà cụ dắt tay Annabel như dắt một đứa trẻ rồi dẫn cô đi qua đám tượng

đá.

“Bà có mối liên hệ với tất cả những điều… huyền bí. Cháu muốn cho bà

xem một biểu tượng và muốn biết nó mang ý nghĩa gì. Cháu không nghĩ nó
liên quan đến đạo Vô đu, nhưng không biết bà có thể hỏi bạn bè xung
quanh không, may ra có lẽ ai đó trong số họ có thể giải thích cho cháu.”

Mae bảo cháu gái ngồi xuống một chiếc ghế chạm hình bàn tay bằng đá,

các ngón tay chìa thẳng lên trời để làm phần tựa, chỗ ngồi là lòng bàn tay.
Rồi bà trở lại với hai ly cà phê thơm mùi hoa cam.

“Bà luôn có cà phê nóng, chúng là nhiên liệu của bà!” Bà cười rúc rích.

“Này, uống đi.”

Có tiếng một vật nặng rơi xuống đâu đó dưới kho, và vỡ vụn khi chạm

đất.

“Yên nào!” Mae ra lệnh. “Chúng sốt ruột đấy, bà đang đánh bóng lại

chúng! Và chúng rất thích?”

Annabel không đứng dậy vì cô biết bà đang nói đến mấy bức tượng đá,

cô cũng đã quen với cách đối xử đặc biệt mà bà cụ dành cho những tác
phẩm của mình. Mỗi âm thanh, mỗi làn gió, với bà, đều mang một ý nghĩa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.