LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 131

“Bản thân hắn đã là một nhân vật trong tiểu thuyết rồi, hắn mới chính là

người nên được anh đưa vào tác phẩm, chứ không phải những gì hắn biết!
Chỉ là không ai coi mấy gã như hắn là một cái gì đó đáng để bận tâm,
những người chăn ấm nệm êm trong căn phòng của mình không thể tin nổi
một người như vậy có thể tồn tại trên đời này.”

“Anh thật sự biết rõ anh ta chứ?”

“Hắn thường xuyên đến đây vào mùa đông. Nhưng tôi nghĩ câu hỏi đúng

ra phải là: Liệu anh, anh có biết hắn là ai không? Anh có chắc là mình
muốn tiếp xúc với hắn không?”

“Anh ta là một tay anh chị à? Sao ai cũng có vẻ sợ anh ta thế nhỉ?”
Mặt tay phục vụ quán bar nhăn lại, kiểu như một nụ cười mưu phản.

“Anh có biết tại sao hắn thường xuyên phải ở trong bệnh viện tâm thần

không?” Người đàn ông hỏi.

“Hoàn toàn không,” Brady thú nhận, sợ điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
“Thế có nghĩa là anh chả biết gì về Kermit. Vậy thì tốt hơn hết là anh

nên dừng lại ở đây thôi. Tin tôi đi, thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu ta không
biết đến sự tồn tại của những kẻ như hắn. Hãy tưởng tượng đến những việc
kinh tởm nhất anh có thể làm, và tự nhủ rằng đối với một tay như hắn, đó
chỉ là bữa sáng hằng ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.