LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 180

“Chết tiệt, anh quên chưa bật cầu dao rồi,” anh nhớ ra.
“Để em bật cho.”

Anh định giữ cô lại, vì cảm thấy không thoải mái khi để cô đi một mình,

nhưng lại thôi. Annabel rất ghét khi ai đó bao bọc mình thái quá, bởi cô rất
tự tin vào trình độ của mình trong nhiều môn võ khác nhau. Không phải tự
nhiên mà cô trở thành cảnh sát.

“Này, có ai không?” Brady hỏi nhưng chẳng có ai trả lời.
Anh lôi đèn pin ra khỏi túi rồi bật lên, lia qua lia lại khắp phòng. Chẳng

có ai. Không có gì bị xê dịch cả. Đám tro còn nóng trong lò sưởi tỏa ra hơi
ấm thật dễ chịu.

Chiếc đèn treo dưới xà nhà đột ngột sáng bừng lên.
Có lẽ Annabel nhầm mình đã khóa cửa. Chẳng có hàng xóm nào trong

bán kính vài ki lô mét quanh đây, nên chắc chắn không có ai đến đây lúc
hai vợ chồng đi vắng.

“Thế nào anh?” Annabel vào nhà và hỏi.

“Chẳng có gì.”
“Thế thì đúng là em quên không khóa cửa rồi, xin lỗi.”
Cô cởi áo khoác da rồi đặt ấm đun nước lên bếp củi. Brady vào phòng

ngủ để thay quần áo.

Anh với lấy một chiếc áo len mỏng và đang định cởi đồ thì nhìn thấy nó,

ngay giữa giường.

Tim anh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi chân không còn chút sức lực.
Anh đứng như trời trồng, máu đông cứng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.