LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 198

Mùi ở đây không đến nỗi hôi thối như cô đã sợ. Có thể là nhờ trời lạnh.

Cô cũng nhớ là Charlotte Brimquick có sở thích kỳ quặc là hay đốt nến
thơm.

“Chúng tôi ở đây đã hơn ba tiếng đồng hồ nhưng không chạm vào bất cứ

thứ gì để chị có thể đưa ra nhận xét của mình,” viên thanh tra trẻ cằn nhằn.
“Đồng nghiệp của chị cũng đã giải thích vì sao hai người biết nạn nhân.”

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại gọi tôi,” Annabel nhắc lại.
Viên thanh tra trẻ chỉ ngón tay vào chiếc bàn phoóc mi ca gần cửa ra vào.
Một chữ X lớn được vẽ bằng máu. Tấm danh thiếp của cô nằm ngay

chính giữa. Tấm danh thiếp cô đã đưa cho Charlotte.

“Những thứ như thế này buộc chúng ta phải thận trọng,” viên thanh tra

lớn tuổi nói chen vào.

“Làm sao các anh tìm thấy cô ta?”
“Nhờ một trong những ‘người bạn’ của cô ta, vào sáng nay. Anh ta đến

thăm cô gái, nhìn thấy xác hai con chó và hiểu rằng có chuyện gì đó ở đây.
Anh ta gọi cho chúng tôi ngay khi nhìn thấy cái xác. Theo tôi thì đây là một
cô gái làm tiền và người đàn ông là khách hàng quen. Chúng ta có thể hỏi
anh ta sau khi rời khỏi đây nhưng tôi thấy nhiều khả năng là như vậy.”

Annabel tiến về phía ba người đàn ông, ở sâu trong nhà.
Charlotte nằm sõng soài trên giường. Bị xẻ dọc làm đôi, từ rốn cho tới

cằm.

Nhiều vệt đỏ từ khuôn miệng há hốc chảy xuống, tạo thành những sợi

râu mèo dài. Hai mắt cô ta chưa nhắm hoàn toàn, nó vẫn còn phản chiếu
yếu ớt ánh sáng của căn nhà. Một vệt máu làm vấy bẩn tấm đệm không trải
ga. Không có bất cứ con ruồi nào. Annabel thầm cảm ơn mùa đông vì ít ra
đã giúp họ tránh được chúng.

Cô tiến lại gần để nhìn rõ hơn các vết rạch.
Hành động của cô không được dứt khoát do căng thẳng và đôi chút bất

an trước cảnh tàn bạo chưa từng thấy này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.