LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 207

“Xin chào, anh muốn gọi món gì?”
Brady chợt nhớ ra mình chưa ăn gì từ hôm qua, dạ dày anh đã sôi lên

ùng ục suốt hai giờ nay.

“Một đĩa xa lát… Kingston đặc biệt.”
“Còn gì nữa không?”
Brady chìa bức ảnh ra.

“Cô có nhận ra người này không?”
Cô nhân viên nhìn tờ giấy in rồi lắc đầu.
“Không, rất tiếc. Cô ta là bạn anh à?”

“Cô ấy bị mất tích. Tôi tìm kiếm giúp gia đình cô ấy.”
“Ồ. Tệ thật. Hy vọng anh sẽ tìm ra cô ta.”
Cứ xét chỗ mà cô ta đang ở bây giờ thì tôi cũng chẳng sốt ruột lắm đâu…

Một thanh niên tầm đôi mươi, đeo khuyên ở đuôi cung mày, bước vào từ

phía cửa bếp. Ngay lập tức, cô gái liếc về phía cậu ta.

“Jeff, tháo ngay cái khuyên ra, không thì ông chủ sẽ làm thịt cậu đấy.”
“Chó chết?” Cậu ta thốt lên và nhanh chóng tháo chiếc khuyên ra.

Brady giơ bức ảnh về phía cậu ta.
“Có lẽ tôi sẽ may mắn hơn với cậu chăng? Cậu đã bao giờ nhìn thấy cô

gái này chưa?”

“Cô ta bị mất tích,” cô phục vụ nói rõ thêm. “Anh đây là thám tử tư.”

Brady rất thích cách mà trí tưởng tượng của những người trẻ tuổi khiến

họ trở nên nhiệt tình hơn, bản thân anh chẳng cần làm gì nhiều.

“Cô ấy hẳn đã tới đây vào khoảng tháng Mười, tháng Mười một vừa rồi,”

anh nói thêm, hy vọng sẽ giúp cậu thanh niên nhớ được điều gì đó.

“Đúng vậy, tôi thấy cô ta trông quen quen.”

Brady đã không phải thất vọng.
“Hai người đã nói chuyện với nhau sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.